Tuấn đâu có ngờ 1 ngày anh lại hối hận như thế…
Mười năm trước, bà Hòa khăn gói lên thành phố sống cùng vợ chồng con gái để chăm cháu. Không phải bà thích chen vào cuộc sống riêng, chỉ là thương con gái sinh nở sớm, công việc bấp bênh, lại bận bịu với hai đứa trẻ cách nhau chưa đầy ba năm.
Ban đầu, Tuấn – con rể bà – còn giữ ý, nhưng càng về sau, anh càng tỏ thái độ. Chuyện trong nhà nhỏ như cái bóng đèn hỏng, to như việc nuôi dạy cháu, bà lên tiếng gì cũng bị cho là “can thiệp”. Nhiều lần, chỉ vì những va chạm nhỏ nhặt, Tuấn đã lạnh lùng xách balo của bà ném ra trước cửa.
“Má sống ở đây không thấy chật à?” – câu nói ấy như nhát dao cắt vào lòng bà.
Nhưng bà Hòa không bỏ đi. Bà cặm cụi làm hết mọi việc trong lặng lẽ. Từ cơm nước, đón cháu, dọn dẹp… đến cả đêm hôm trông cháu ốm sốt. Chưa từng than thở một lời.
Rồi một chiều, sau khi vừa lau người cho đứa cháu út xong, bà ngã quỵ trong bếp. Đột quỵ. May mắn được đưa đi kịp thời, nhưng sau hai ngày hôn mê, bà tỉnh lại chỉ để nói được vài lời.
Trong giây phút yếu ớt, bà ra hiệu gọi Tuấn đến. Khi anh cúi xuống, bà run rẩy đặt vào tay anh một chiếc hộp giấy cũ kỹ, ánh mắt đau đáu nhưng vẫn hiền hậu. Bà cố mấp máy môi:
“Má… gửi lại con… cái này.”
Ba ngày sau, bà Hòa trút hơi thở cuối cùng.
Tuấn lặng lẽ ngồi trước chiếc hộp, mở ra. Bên trong là chiếc balo vải cũ – chính là cái balo năm xưa anh từng nhiều lần ném ra khỏi cửa. Trong đó có vài món đồ lặt vặt: tấm ảnh cũ cả nhà đi chơi, hai tờ giấy khen nhàu nát của cháu, một con búp bê nhỏ đã rách tai và… một cuốn sổ tay màu nâu.
Anh run run lật sổ. Là nét chữ nghiêng nghiêng của bà. Nhật ký ghi lại từng ngày chăm cháu, từng món ăn Tuấn thích, từng lần bà bị mắng rồi lại tự trách mình “già rồi, lẩn thẩn”. Những dòng cuối viết vào đúng ngày bà đổ bệnh:
“Má không mong được thương, chỉ mong mình còn giúp được con cháu thêm ngày nào hay ngày nấy. Nếu một mai má có nằm xuống, mong các con đừng buồn. Má đã sống đủ, thương đủ và… tha thứ đủ.”
Tuấn bật khóc. Lần đầu tiên trong đời, anh thấy mình nhỏ bé, ích kỷ, và đầy hối hận. Một người phụ nữ lặng lẽ, chưa từng đòi hỏi điều gì, lại âm thầm trao đi tất cả. Mà anh – suốt 10 năm – đã vô tâm đến cùng cực.
Chiếc hộp giấy ấy không đựng vàng bạc. Nó đựng cả một đời yêu thương mà người mẹ ấy không bao giờ nói thành lời.