×
×

Thanh mai trúc mã của người yêu đưa tôi tấm thẻ đen chứa 5 tỷ bắt tôi rời xa anh ấy

Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa lất phất rơi trên con phố nhỏ. Hơi lạnh từ kính thấm vào đầu ngón tay, làm tôi khẽ rùng mình. Một tuần trước, tôi đã cầm trên tay tấm thẻ đen bóng loáng, thứ mà người ta nói rằng có thể mua được cả thế giới. Năm tỷ. Một con số đủ để khiến bất kỳ ai phải ngoảnh nhìn, kể cả tôi – một kẻ vốn chẳng màng vật chất. Nhưng điều khiến tôi thực sự bối rối không phải là số tiền, mà là người đưa nó cho tôi: Minh Anh, thanh mai trúc mã của Thành, người yêu tôi.

Minh Anh xuất hiện vào một buổi chiều tà, khi ánh nắng vàng cam phủ lên con hẻm nhỏ dẫn vào nhà tôi. Cô ấy bước xuống từ chiếc xe hơi sang trọng, váy áo lộng lẫy như vừa bước ra từ một buổi tiệc thượng lưu. Tôi, trong bộ đồ ngủ cũ kỹ và mái tóc rối bù, chỉ biết đứng ngẩn ra trước cửa.

“Chào, Linh.” Giọng Minh Anh lạnh như gió tháng Mười. “Tôi đến để nói về Thành.”

Tôi nhíu mày, mời cô ấy vào nhà, dù trong lòng đã dâng lên một linh cảm chẳng lành. Minh Anh không ngồi. Cô ấy đứng đó, giữa căn phòng khách chật chội của tôi, lấy từ túi xách ra một tấm thẻ đen, đặt xuống bàn kính với một âm thanh khe khẽ nhưng đầy uy quyền.

“Năm tỷ,” cô ấy nói, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào tôi. “Rời xa Thành, và số tiền này là của cô.”

Tôi bật cười, không phải vì vui mà vì sự ngớ ngẩn của tình huống. Minh Anh và Thành lớn lên cùng nhau, là đôi bạn thân thiết từ thuở nhỏ, trong khi tôi chỉ là cô gái bình thường bước vào đời anh ấy cách đây hai năm. Tôi biết Minh Anh thích Thành, nhưng chưa bao giờ nghĩ cô ấy sẽ chơi một nước cờ táo bạo đến thế.

“Minh Anh, cô nghĩ tôi là loại người sẽ bán tình yêu vì tiền sao?” Tôi hỏi, giọng nửa đùa nửa thật.

Cô ấy mỉm cười, một nụ cười kiêu ngạo. “Ai mà chẳng có giá, Linh ạ. Cứ cầm lấy, suy nghĩ đi. Tôi không vội.”

Rồi cô ấy quay gót, để lại tấm thẻ đen lấp lánh trên bàn. Tôi nhìn nó, cảm giác như nó đang nhìn lại tôi, thách thức.

Tôi không nói với Thành về tấm thẻ. Không phải vì tôi sợ anh ấy hiểu lầm, mà vì tôi muốn tự mình xử lý chuyện này. Thành là người đàn ông tốt, nhưng đôi khi anh ấy quá ngây thơ, quá tin vào những điều đẹp đẽ của cuộc đời. Anh ấy sẽ không bao giờ hiểu được rằng, trong thế giới này, có những thứ không thể giải quyết bằng sự chân thành.

Tôi cầm tấm thẻ, xoay nó giữa các ngón tay. Năm tỷ. Tôi có thể làm gì với số tiền ấy? Mua một căn hộ sang trọng, du lịch vòng quanh thế giới, hay đơn giản là sống một cuộc đời không lo toan? Nhưng rồi tôi nghĩ đến Thành, đến đôi mắt sáng lên mỗi khi anh kể về những ước mơ giản dị: một ngôi nhà nhỏ, một khu vườn đầy hoa, và tôi – bên cạnh anh.

Tôi mỉm cười, cất tấm thẻ vào ngăn kéo. Minh Anh muốn chơi, thì tôi sẽ chơi cùng.

Một tuần sau, mọi chuyện xoay chuyển theo cách mà ngay cả tôi cũng không ngờ tới.

Tôi đang ngồi trong quán cà phê yêu thích của mình, nhấm nháp ly latte nóng thì Minh Anh xuất hiện. Lần này, cô ấy không còn vẻ kiêu kỳ như trước. Tóc cô ấy hơi rối, đôi mắt đỏ hoe, và chiếc váy lụa đắt tiền giờ đây trông như một thứ trang sức lạc lõng. Cô ấy bước đến, không nói lời nào, và bất ngờ quỳ xuống trước mặt tôi.

“Linh, làm ơn,” giọng cô ấy run rẩy, “hãy cưới Thành. Tôi xin cô.”

Tôi gần như làm rơi ly cà phê. Những người xung quanh bắt đầu ngoảnh nhìn, thì thầm to nhỏ. Tôi vội kéo Minh Anh đứng dậy, lôi cô ấy ra một góc khuất của quán.

“Cô đang làm gì vậy?” Tôi hỏi, cố giữ bình tĩnh. “Chỉ tuần trước cô còn đưa tôi năm tỷ để rời xa Thành, giờ lại quỳ xin tôi cưới anh ấy? Có chuyện gì đang xảy ra?”

Minh Anh cúi đầu, hai tay siết chặt lấy nhau. “Cô… cô đã làm gì với số tiền đó, Linh? Sao cô lại làm thế?”

Tôi nhíu mày. “Tôi chưa động đến tấm thẻ, nếu cô đang hỏi về nó. Tôi không cần tiền của cô.”

Cô ấy ngẩng lên, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. “Cô… chưa dùng nó? Nhưng… nhưng quỹ từ thiện của gia đình tôi…”

Lúc này, tôi mới lờ mờ hiểu ra. Tuần trước, sau khi nhận tấm thẻ, tôi đã làm một việc mà tôi nghĩ là đúng. Tôi không muốn giữ số tiền ấy, nhưng cũng không muốn trả lại Minh Anh một cách đơn giản. Thay vào đó, tôi đã liên hệ với một tổ chức từ thiện uy tín, đề nghị họ nhận một khoản quyên góp ẩn danh trị giá năm tỷ, với điều kiện số tiền sẽ được dùng để xây một trường học ở vùng sâu vùng xa. Tôi đã chuyển khoản trực tiếp từ tấm thẻ đen, không để lại bất kỳ dấu vết nào liên quan đến mình.

Tôi không ngờ rằng quỹ từ thiện đó lại chính là quỹ do gia đình Minh Anh thành lập.

Minh Anh kể lại mọi chuyện trong nước mắt. Khi quỹ từ thiện nhận được khoản tiền khổng lồ, cả gia đình cô ấy xôn xao. Họ truy tìm nguồn gốc số tiền, và cuối cùng phát hiện ra nó đến từ tài khoản cá nhân của Minh Anh. Cô ấy bị bố mẹ tra hỏi, bị trách móc vì đã sử dụng số tiền lớn như vậy mà không thông báo. Nhưng điều khiến Minh Anh sụp đổ không phải là áp lực từ gia đình, mà là khi cô ấy biết được mục đích của khoản tiền: một ngôi trường cho trẻ em nghèo.

“Tôi đã nghĩ cô là một kẻ cơ hội,” Minh Anh nói, giọng nghẹn ngào. “Tôi nghĩ cô sẽ dùng số tiền đó để sống sung sướng, để rời xa Thành, và tôi sẽ chứng minh với anh ấy rằng cô không xứng đáng. Nhưng cô… cô đã làm một việc mà tôi không bao giờ dám nghĩ tới.”

Tôi im lặng, không biết phải đáp lại thế nào. Tôi chỉ làm theo bản năng, theo những gì trái tim mách bảo. Tôi không muốn giữ số tiền không thuộc về mình, nhưng cũng không muốn Minh Anh nghĩ rằng cô ấy có thể mua được tôi. Và giờ, nhìn cô ấy ngồi trước mặt, tôi chợt nhận ra rằng, có lẽ, tôi đã vô tình thay đổi cả thế giới của cô ấy.

Minh Anh rời đi, không quên lặp lại lời cầu xin: “Hãy cưới Thành, Linh. Anh ấy cần một người như cô.”

Tôi trở về nhà, tâm trí rối bời. Thành vẫn chưa biết gì về những chuyện này. Tối đó, khi anh đến, mang theo một bó hoa cúc nhỏ như mọi lần, tôi kể lại toàn bộ sự việc. Anh lắng nghe, đôi mắt mở to, rồi bật cười lớn.

“Em đúng là một cô gái kỳ lạ,” anh nói, kéo tôi vào lòng. “Nhưng cũng chính vì thế mà anh yêu em.”

Tôi mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn còn một câu hỏi chưa có lời đáp. Minh Anh đã thua trong ván cờ mà cô ấy tự đặt ra, nhưng liệu cô ấy có thực sự từ bỏ? Và tôi, liệu có thể sống yên bình bên Thành, khi mà những bí mật như tấm thẻ đen vẫn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào?

Một tháng sau, tôi nhận được một lá thư từ Minh Anh. Cô ấy viết rằng cô ấy đã quyết định sang nước ngoài, bắt đầu lại từ đầu. Lá thư kết thúc bằng một dòng ngắn ngủi: “Cảm ơn cô, Linh. Vì đã dạy tôi cách để trở thành một con người tốt hơn.”

Tôi gấp lá thư lại, nhìn ra cửa sổ. Mưa vẫn rơi, nhưng lần này, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Có những điều trong cuộc sống không thể mua được bằng tiền, và có những bài học chỉ đến khi ta sẵn sàng mở lòng.

Related Posts

Người dân lắc đầu trước cách ghi số điện của EVN

Hiện gần một nửa số hộ trên cả nước vẫn được theo dõi bằng công tơ cơ – thiết bị cần sự can thiệp của con người…

“Hổ páo” bến xe cũng không bằng 1 ghế lên phường: Chúc mừng chị bán nước đã quay vào ô “trúng thưởng”

“Không được đứng đây bắt xe”, người bán trà đá nói. Sau đó, người này cho biết khu vực cô gái đứng là nơi “tao bán hàng”….

EVN r-à s-oát lại hộ dân có tiền điện tăng cao để “hoàn trả” chênh lệch?

EVN yêu cầu rà soát các trường hợp khách hàng có sản lượng điện năng hoặc hóa đơn tiền điện tăng bất thường trong kỳ hóa đơn tháng 6.2025….

Đi xin làm thư ký tại tập đoàn lớn nhất Hà Nội, cô gái ăn mặc quê mùa bị bảo vệ chặn ở cửa mà không biết rằng đó là…

Buổi sáng Hà Nội, sương mỏng như một lớp khăn voan phủ lặng trên mặt đường Nguyễn Chí Thanh, nơi tòa nhà kính tráng lệ của Tập…

Nữ bệnh nhân h-ôn m;/ê suốt 4 năm bỗng có dấu hiệu mang th-ai, cả bệnh viện r;/úng đ-ộng

Cô gái tên L., 27 tuổi, nhập viện từ năm 2021 sau tai nạn nghiêm trọng, chấn thương sọ não, hôn mê sâu.Suốt 4 năm, L. nằm…

Con dâu út vừa khóc vừa chạy theo xe tan-g mẹ chồng, miệng la “Mẹ quên chưa đưa con chìa khoá két!

Mẹ chồng – bà Nhung – qua đời sau một cơn đột quỵ.Bà sống nghiêm khắc, không quá tình cảm nhưng cũng chẳng để ai phải thiệt.Có…