×

Thấy khuyến mãi nên xét nghiệm ADN cho vui, ngày nhận giấy kết quả…

Chúng tôi từng là một gia đình mẫu mực – ít nhất là trong mắt người ngoài.

Tôi và Duy cưới nhau gần mười năm, có một bé trai bảy tuổi, ngoan ngoãn và thông minh. Tình cảm vợ chồng không quá nồng nàn, nhưng đủ ấm để không thấy trống. Cho đến một ngày, chỉ vì trò đùa “cho vui” mà tất cả mọi thứ đảo lộn.

Hôm ấy, Duy đọc thấy một chương trình khuyến mãi xét nghiệm ADN cho gia đình. Anh hào hứng bảo:
– Làm đi em, vui mà. Xem thử con mình giống gen ai nhiều hơn!
Tôi phì cười, thấy chẳng có lý do gì để từ chối. Chúng tôi lấy mẫu tại nhà, gửi đi. Rồi quên khuấy đi trong guồng quay thường nhật.

Ba tuần sau, kết quả gửi về email. Duy mở trước. Tôi đang nấu ăn thì nghe tiếng bát đĩa rơi loảng xoảng sau lưng. Quay lại, tôi thấy mặt anh tái nhợt, mắt dán chặt vào màn hình.

– Sao vậy anh?

Anh không trả lời. Chỉ đẩy màn hình lại phía tôi. Mắt tôi dán vào dòng chữ đập thẳng vào tim:

“Không có quan hệ huyết thống cha – con giữa ông Nguyễn Duy và bé Nguyễn Minh Khang.”

Tôi chết lặng.

Không khí trong nhà đặc quánh lại như một đám mây chì. Tôi cố lục lại ký ức, như thể có một lỗ hổng nào đó trong trí nhớ mình – nhưng không có. Tôi chưa từng phản bội chồng. Chưa từng.

– Em giải thích đi, Duy thì thào, mắt đỏ ngầu.

– Em… em không biết. Em thề… Khang là con em… Là con chúng ta!

Cuộc sống sau hôm đó là địa ngục. Duy gần như im lặng hoàn toàn. Anh không trách mắng, không gào thét. Chỉ im lặng. Nhưng chính sự im lặng đó khiến tôi hoảng sợ hơn bất kỳ lời buộc tội nào.

Tôi lén đem mẫu của mình và Khang đến trung tâm khác để xét nghiệm lại. Một tuần sau, kết quả khiến tôi khuỵu gối.

“Không có quan hệ huyết thống mẹ – con giữa bà Lê An và bé Nguyễn Minh Khang.”

Tôi như bị kéo tuột xuống vực. Tôi đã sinh con ra. Tôi nhớ rõ từng cơn đau, từng giọt máu. Không thể nào.

Tôi lao đến bệnh viện nơi từng sinh Khang. Yêu cầu kiểm tra toàn bộ hồ sơ năm đó. Và rồi, tôi phát hiện một sự thật động trời: có hai ca sinh cùng lúc, hai bé trai cùng cân nặng, cùng giờ sinh, nằm cạnh nhau tại phòng chăm sóc sơ sinh. Và Khang – đứa bé tôi bế về – không phải đứa trẻ tôi sinh ra.

Một sai sót y tế. Một cuộc tráo đổi vô tình.

Tôi như người mất trí khi kể lại cho Duy nghe. Anh im lặng rất lâu, rồi nhìn tôi, giọng khản đặc:

– Thế… con mình đang ở đâu?

Related Posts

Thuyền trưởng hét lên, yêu cầu mọi người mặc áo phao, nhưng giọng ông lạc đi trong tiếng giông

Cuối tuần rồi, gia đình anh Tuấn ở Bắc Ninh náo nức chuẩn bị cho chuyến đi Cô Tô cùng công ty. Bốn người – anh Tuấn,…

Tiếng động cơ tàu cứu hộ vang lên giữa màn đêm, “ở đây! Cháu ở đây!” – Nam dùng chút sức lực cuối cùng để hét lên.

Mùa hè năm nay Hà Nội ngập trong cái nắng oi ả. Gia đình Nam – một cậu bé 11 tuổi vừa hoàn thành xuất sắc năm…

Sáng hôm ấy, bầu trời Hạ Long xám xịt, nhưng cả đoàn vẫn lạc quan: “Mưa chút thôi, rồi sẽ tạnh”

Gia đình tám người của Nam – bố mẹ, anh chị em, và cô bạn gái Linh – đã háo hức chuẩn bị cho chuyến đi Hạ…

Bão số 3 mạnh lên cấp 11, hướng thẳng vào 2 khu vực này, khẩn trương chống bão không chủ quan

Bão số 3 mạnh lên cấp 11, với sức gió đạt từ 103-117 km/giờ, đang di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc và cách Quảng Ninh-Hải Phòng…

Người nh:ái kể lại 4 giờ lục tìm khoang hành khách trong vụ lật tàu trên vịnh Hạ Long

Ông Giông đã cùng các thợ lặn khác kiểm tra khoang hành khách, nhà bếp và nhà vệ sinh trên tàu trong nhiều giờ, nhằm tìm kiếm…

Vụ l:ật tàu ở vịnh Hạ Long: Tiếng gọi si/nh t/ử trong giây phút tàu đắm và kho:ảnh kh;ắc ngh/ẹt t/hở chàng trai giải cứu 4 người

“Còn thở là còn cố cứu người” – lời nói của anh Đinh Đức Hiệp (35 tuổi, Quảng Ninh) khi lên bờ đã khiến nhiều người không…