Từ nhỏ, Lâm đã được bà ngoại dặn đi dặn lại rằng, cô không phải đứa trẻ bình thường. Cô là “con dâu tương lai” của nhà họ Trần – gia tộc giàu có nhất vùng núi phía Bắc, nơi chỉ nghe tên thôi đã khiến bao người vừa sợ vừa nể.
Năm mười tám tuổi, bà gọi cô lại, đưa cho một mảnh giấy ố vàng và nói:
– Đến lúc con phải thực hiện lời hứa. Nhà họ Trần muốn cưới con về.
Lâm không khóc, không cãi, chỉ khẽ gật đầu. Trong lòng cô, nhà họ Trần là một thế giới xa vời, lạnh lùng và lạ lẫm. Nhưng cô biết ơn bà. Nếu không có bà, cô đã chết từ khi còn đỏ hỏn. Giờ bà giao gì, cô đều nhận.
Người ta đồn rằng đại thiếu gia nhà họ Trần – Trần Huy – mắc chứng bại liệt bẩm sinh, phải ngồi xe lăn từ bé, không thể nói, cũng chẳng thể kiểm soát được bản thân. Vì vậy gia tộc họ mới gấp gáp tìm vợ, mong “âm dương hòa hợp” để cải vận.
Lâm nghe xong, trong lòng trống rỗng. Không phải cô sợ, mà cô thấy thương – cho chính mình và cả người chồng chưa từng gặp mặt.
Ngày cưới, Lâm được đưa vào biệt phủ nhà họ Trần trong đêm, không kèn không trống, chẳng một ai chào đón ngoài người quản gia già với ánh mắt u uẩn. Bà dẫn cô vào một căn phòng kín, nói gọn lỏn:
– Thiếu gia đang chờ.
Cánh cửa khẽ mở. Căn phòng chỉ le lói ánh đèn vàng. Trên chiếc ghế da gần cửa sổ, một người đàn ông đang ngồi – cao lớn, thẳng lưng, đôi mắt sâu và sáng như dạ lan.
Lâm chết lặng.
Anh không ngồi xe lăn. Anh cũng không tật nguyền. Trái lại, anh hoàn toàn bình thường – thậm chí đẹp một cách lạnh lẽo.
– Em là Lâm? – Giọng anh trầm, chắc.
Cô gật đầu, không nói được lời nào.
– Tôi là Trần Huy. Và tôi xin lỗi… vì để em bước vào cuộc hôn nhân này mà không có sự lựa chọn.
Lâm run nhẹ. Mọi thứ đảo lộn.
Từ đêm đó, cô sống cùng Trần Huy trong căn biệt phủ ấy – nhưng không khác gì hai người lạ. Anh hiếm khi xuất hiện, chỉ dặn dò quản gia chăm sóc cô cẩn thận. Lâm cảm nhận được sự tử tế lặng lẽ trong cách anh đối đãi – một loại tử tế có khoảng cách.
Đêm nọ, cô tình cờ nghe tiếng nói chuyện trong thư phòng. Cánh cửa khép hờ. Trong đó là Trần Huy và một người đàn ông lớn tuổi.
– Ba nói rồi mà, sớm muộn gì con bé cũng biết. Con không tật nguyền, nhưng tâm con… không lành lặn.
– Con biết. Nhưng con không muốn ai khác phải chịu nghiệp thay con.
Giọng Trần Huy trĩu xuống.
– Cái chết của mẹ, cái chết của chị hai… con không quên được.
Lâm lùi lại, tim đập thình thịch.
Cô không rõ chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, chỉ biết có điều gì đó rất tối đang bủa vây anh – và giờ, là cả cô.
Một tuần sau, tai nạn xảy ra.
Chiếc xe chở Lâm đi chợ bị đâm lật giữa đoạn đèo hiểm. Cô được cứu, nhưng tài xế thì không. Người ta nói đó là tai nạn. Nhưng trong bệnh viện, một y tá lén đưa cho cô một mảnh giấy:
“Cô là người tiếp theo. Hãy rời khỏi Trần Huy nếu còn muốn sống.”
Cô hoảng loạn. Nhưng khi về nhà, Trần Huy đã đứng chờ. Anh nhìn cô rất lâu, rồi khẽ hỏi:
– Em tin… tôi là người làm ra chuyện đó sao?
Lâm không trả lời. Nhưng ánh mắt cô đủ để anh hiểu.
Anh ngồi xuống, rút từ ngăn kéo ra một bức ảnh. Một cô gái trẻ, tóc dài, má lúm – rất giống Lâm.
– Đây là chị tôi. Cô ấy từng bị ép cưới một người mà cô ấy không yêu. Đêm trước ngày cưới, cô ấy chết. Tôi không cứu được. Em là hôn ước thay thế. Nhưng em quá giống chị ấy… nên tôi càng không muốn làm tổn thương em.
Anh ngẩng lên, giọng nghẹn lại:
– Tôi giả tật nguyền… để bảo vệ em. Vì trong nhà này, ai cũng có thể giết em – nếu họ biết em là ai.
Cô chết lặng.
Bởi lúc đó, cô mới nhận ra… cô không chỉ là dâu nhà họ Trần. Mà cô… là người mang họ Lý – dòng tộc từng bị nhà họ Trần xóa sổ không lời giải thích, ba mẹ cô cũng mất tích từ đó.
Và bà ngoại… chưa bao giờ là bà ruột của cô.