Từ ngày cưới vợ, tôi chưa từng thấy cô ấy soi gương. Nhà không có lấy một cái gương nào, kể cả trong nhà tắm. Ban đầu tôi nghĩ cô ấy chỉ là người kín đáo, ít quan tâm đến vẻ bề ngoài. Nhưng dần dà, khi sự bất thường lặp lại quá đều đặn, tôi bắt đầu thấy bất an.
Vy—vợ tôi—xinh đẹp, dịu dàng, nấu ăn khéo, ít nói, sống nề nếp. Quá hoàn hảo. Hoàn hảo đến mức giống như một vai diễn. Có lần tôi đùa rằng cô ấy là robot được lập trình để làm vợ, cô chỉ cười nhạt rồi quay mặt đi.
Một lần, tôi cố tình rủ Vy đi chọn gương treo tường cho phòng ngủ. Cô lặng người vài giây, rồi gạt đi: “Mắt anh dùng để nhìn em chưa đủ à?”
Đêm đó, tôi nằm suy nghĩ mãi. Một con người trưởng thành, sống trong một căn nhà không gương suốt gần một năm, không thể không có lý do. Tôi bắt đầu để ý nhiều hơn. Vy luôn tránh những tấm kính trong thang máy, các cửa sổ bóng loáng trong siêu thị. Cô khéo léo lùi bước, quay người, hoặc giả vờ cúi xuống điện thoại. Thậm chí, một lần đi ăn với bạn tôi, cô né tránh cái muỗng inox phản chiếu mặt mình trong ánh đèn.
Tôi bắt đầu thấy sợ. Không phải sợ cô ấy. Mà sợ mình đang sống với một thứ gì đó không thể lý giải.
Một đêm, khi cô đã ngủ say, tôi lén đặt mua một tấm gương cỡ vừa, giấu trong phòng làm việc. Hai hôm sau, tôi giả vờ mệt, không ăn tối, đợi cô ngủ rồi lặng lẽ đặt gương trước giường.
Tôi đứng lặng, tim đập mạnh đến mức muốn vỡ lồng ngực. Tay tôi run lên khi bật đèn ngủ vàng mờ. Gương phản chiếu rõ ràng mọi thứ: phòng ngủ, tôi… nhưng không có cô ấy.
Trên giường chỉ có chăn gối lõm xuống như thể ai đó đang nằm. Nhưng trong gương, chỗ đó trống không.
Tôi chết lặng.
Tôi quay sang nhìn giường thật. Vy vẫn nằm đó, quay lưng lại, mái tóc dài đen mượt, nhịp thở đều.
Tôi quay lại nhìn gương lần nữa. Vẫn không có gì.
Một cơn lạnh quét qua gáy. Tôi lùi lại, trượt chân, đập đầu vào góc tủ. Trước khi ngất đi, tôi chỉ kịp nghĩ: “Mình cưới ai vậy?”
Tôi tỉnh dậy ở bệnh viện.
Vy ngồi bên giường, ánh mắt lo lắng. Mọi thứ như chưa từng xảy ra. Tôi muốn hỏi, muốn hét lên, nhưng cô đã đặt tay lên trán tôi: “Anh mệt rồi, đừng nghĩ ngợi nữa.”
Tôi bị giữ lại theo dõi hai ngày vì chấn động nhẹ. Khi trở về nhà, tấm gương đã biến mất.
“Anh mua nhầm gương rẻ tiền, anh ngã suýt chết đấy,” cô nói. “Em vứt rồi.”
Tôi không phản ứng. Không thể. Cái nhìn của cô như thấu suốt mọi thứ tôi đang nghĩ.
Một tuần sau, tôi bí mật lắp camera hồng ngoại trong phòng ngủ. Ban đêm, tôi bật phần mềm lên xem. Những gì tôi thấy khiến tôi muốn gào lên nhưng cổ họng như đông cứng lại.
2h17 sáng, Vy ngồi bật dậy, mắt mở to. Cô bước xuống giường, đi đến chỗ gương cũ mà tôi đã đặt lần trước. Không có gương ở đó, chỉ là bức tường trống.
Cô đứng đó một lúc. Rồi, không báo trước, gương xuất hiện trên tường. Không phải vật lý, mà là phản chiếu—như thể một cánh cổng.
Trong gương, Vy đang nhìn tôi, nhưng gương không phản chiếu cô đứng trước nó. Mà là một Vy khác—đôi mắt trắng dã, gương mặt nhòe nhoẹt như sáp nóng chảy.
Tôi lao đến phòng ngủ. Cửa khóa.
Khi tôi phá cửa vào, Vy vẫn đang nằm trên giường, mắt nhắm, thở đều.
Tôi không thể chịu được nữa. Tôi đem hết mọi chuyện kể cho mẹ.
Bà im lặng rất lâu rồi nói: “Vy… chết rồi mà con.”
Tôi tưởng mẹ đang mê sảng. Nhưng bà đưa cho tôi một tấm ảnh cũ, ố màu.
Trong ảnh là tôi, tay ôm Vy, đứng cạnh… một tấm bia mộ.
Tên trên bia: Nguyễn Thị Vy – 1995–2023.
Tôi không còn biết mình đang sống với ai nữa.
Chỉ biết, đêm nay, tôi nghe tiếng lách cách trong phòng tắm.
Tôi bước vào. Trên tường, một tấm gương lớn đang dần hiện lên từ mặt kính đọng sương.
Trong đó, tôi thấy Vy đứng phía sau tôi. Nhưng khi quay lại—
Phía sau tôi không có ai cả.