Lễ rước dâu diễn ra lúc 9 giờ sáng.
8 giờ 47 phút, xe hoa gặp tai nạn ở đoạn đường đèo gần chùa cổ. Đầu xe bị móp nặng, kính vỡ, hoa cưới rơi tả tơi giữa đường. Tài xế chấn thương nhẹ, phù rể bị thương tay, còn chú rể tử vong tại chỗ—chấn thương sọ não kín.
Gia đình nhà trai rối loạn. Không ai dám tin. Nhưng đám cưới đang diễn ra, nhà gái đang chờ, hơn trăm khách mời đã có mặt. Trong cơn hoảng loạn, ông Hòa—bố chú rể—lạnh giọng:
“Không thể để mất mặt. Thằng Hải mặc vest vào. Làm thay anh mày.”
Hải là em trai sinh đôi của Hưng—chú rể xấu số. Hai người giống nhau đến mức từng bị nhầm lẫn suốt thời đi học. Nhưng Hải sống khép kín, ít nói, ít xuất hiện trước bạn gái anh mình. Gia đình giữ kín, chỉ vài người thân cận biết Hải có mặt trong đoàn xe.
Một cuộc tráo người diễn ra trong yên lặng. Lễ cưới vẫn tiếp tục như chưa từng có gì xảy ra.
Cô dâu tên Giang. Đẹp, dịu dàng, hiền lành. Trong suốt buổi lễ, Giang có vẻ lạ lẫm, thi thoảng nhìn người đàn ông bên cạnh với ánh mắt ngờ vực.
“Anh sao thế? Sao hôm nay… lạ lạ.”
Hải—trong vai Hưng—chỉ cười, nụ cười méo nhẹ.
“Cưới vợ, ai mà không run…”
Giang cười nhẹ. Nhưng cảm giác lạnh sau gáy không dứt.
Đêm tân hôn, cô ngồi trong phòng chờ chú rể. Cửa phòng mở, “chồng” cô bước vào, vẫn trong bộ vest, ngồi xuống giường mà không nói gì. Mắt anh sâu, thâm quầng, và… ánh nhìn rất khác.
“Anh mệt à?”
Anh không đáp. Chỉ ngồi yên, nhìn cô.
Rồi anh đưa tay vuốt nhẹ má cô. Bàn tay lạnh toát.
Nửa đêm, Giang tỉnh dậy. Căn phòng tối âm u. Cô quay sang người đàn ông nằm cạnh, gọi khe khẽ:
“Anh…”
Không tiếng trả lời.
Cô vươn tay chạm vào ngực anh.
Không còn nhịp đập.
Cô bật dậy, bật đèn ngủ.
Anh nằm đó, mắt mở trừng trừng. Nhưng thứ khiến cô gào lên không phải là ánh mắt trống rỗng ấy.
Mà là gương mặt.
Không phải Hưng. Cũng không phải người bên cạnh cô ban ngày.
Mà là Vũ—người yêu cũ của cô, đã chết ba năm trước trong một vụ tai nạn xe máy.
Cô lùi lại, hoảng loạn. Đèn vụt tắt. Cửa sổ bật mở, gió lùa vào lạnh buốt. Khi đèn bật lại—xác người biến mất.
Cô hét lên. Cả nhà chạy đến. Cô kể trong nước mắt. Nhưng khi kiểm tra, Hưng—hay Hải—vẫn đang nằm đó, thở đều. Không có gì bất thường.
Giang bắt đầu bị xem là loạn trí.
Vài ngày sau, Giang bỏ về nhà mẹ đẻ, nhất quyết ly hôn. Cô không thể giải thích điều mình thấy, chỉ biết người chồng trong lễ cưới không phải Hưng. Cũng không phải người sống.
Rồi một đêm, cô nhận được gói bưu phẩm nặc danh. Bên trong là một đoạn video được quay lén từ camera hành trình xe hoa hôm tai nạn.
Trong đó, sau khi tai nạn xảy ra, người em sinh đôi được gọi tới. Anh ta đứng nhìn xác anh trai rất lâu, rồi thì thầm:
“Anh đi trước làm gì? Cô ấy từng là của em mà…”
Giang chết lặng.
Cô nhớ lại: hồi đại học, cô từng có người theo đuổi dai dẳng. Một gã ít nói, hay xuất hiện ở chỗ cô mà không ai để ý. Cô chưa bao giờ nhớ nổi mặt anh ta. Nhưng cô vẫn hay nói đùa với Hưng:
“Em thấy có ai đó nhìn em từ xa, giống anh mà không phải anh…”
Giang không còn gặp “chồng” từ đó. Nhưng đêm nào cô cũng mơ thấy một người đàn ông mặc vest cưới, đứng ở cuối giường, nhìn cô không chớp mắt.
Cô đi xem bói.
Thầy bói nhìn mặt cô, thở dài:
“Cô lên xe hoa với hai người. Một sống, một chết. Nhưng cả hai đều không phải người chồng thật sự của cô.”