Khu phố nhỏ nơi vợ chồng anh Phương sinh sống vẫn thường rỉ tai nhau về lòng chung thủy hiếm có của người đàn ông ấy. Một năm trước, vợ anh – chị Hảo – gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, chấn thương tủy sống khiến nửa thân dưới liệt hoàn toàn. Từ đó, chiếc xe lăn gắn chặt với chị như một phần cơ thể.
Trong suốt chuỗi ngày bệnh viện triền miên, rồi về nhà với những đêm chị thức trắng vì đau, chỉ có một người túc trực bên chị không rời – anh Phương. Gã đàn ông vóc người tầm thước, đôi mắt lúc nào cũng phảng phất sự buồn bã, giọng nói trầm thấp mà ân cần khiến bao người phụ nữ trong xóm thở dài ngưỡng mộ.
Họ bảo, “đàn ông như thế giờ hiếm lắm”. Họ nói, “gặp nạn mới biết ai thật lòng”.
Nhưng họ không biết, thứ tình yêu ấy được nuôi dưỡng không bởi lòng chung thủy, mà bởi một thứ khác – tối hơn, sâu hơn, và lạnh hơn nhiều.
Trước tai nạn chừng ba tháng, người ta thường thấy anh Phương về rất khuya. Có hôm say đến độ hàng xóm phải dìu về. Vợ anh, lúc ấy chưa ngồi xe lăn, đứng trong bóng tối chờ anh, ánh mắt khắc khoải như một tấm gương rạn.
Khi còn khoẻ mạnh, chị Hảo làm kế toán cho một công ty xây dựng. Chị nổi tiếng là người vững tay sổ sách, nghiêm túc đến mức bị bạn đồng nghiệp trêu là “máy tính sống”. Còn anh Phương, trước đó là nhân viên kinh doanh bảo hiểm, nhưng chẳng mấy thành công. Vài năm gần đây anh chuyển qua đầu tư bất động sản nhỏ lẻ, liên tục gặp thua lỗ. Vợ chồng bắt đầu cãi vã.
Rồi tai nạn xảy ra.
Chiếc xe tải mất lái lao đến khi chị đang băng qua đường để mua hoa quả cho mẹ chồng ốm. Đoạn camera an ninh được trích xuất cho thấy tài xế vừa quay đầu vừa nghe điện thoại, lao thẳng vào chị. Cảnh sát kết luận là tai nạn ngoài ý muốn. Vụ việc khép lại chóng vánh. Chị Hảo không kiện cáo, cũng không nhắc gì thêm.
Chị sống tiếp với đôi chân tê liệt và một người chồng nay bỗng hiền lành, chu đáo lạ thường.
Anh Phương bây giờ là người đàn ông của những cử chỉ tỉ mỉ: sáng lau người cho vợ, trưa bón từng thìa cháo, tối thay tã lót, kể chuyện trước giờ ngủ. Anh từ bỏ mọi cuộc nhậu, cắt đứt bạn bè, đổ dồn tâm trí vào căn nhà nhỏ, nơi có người vợ tật nguyền cần anh từng hơi thở.
Có người hàng xóm lặng lẽ bảo: “Nếu không có tình yêu thì sao mà chịu đựng được đến thế?”
Không ai để ý rằng, vào một ngày mưa ngâu, căn nhà đó âm thầm được sang tên.
Không ai để ý rằng, mỗi lần chị Hảo thiếp đi vì thuốc giảm đau, anh Phương đều lặng lẽ ra ngoài, lên chiếc xe máy cũ kỹ, biến mất vài tiếng rồi quay lại với đôi mắt đỏ hoe như thể vừa khóc.
Cũng chẳng ai để ý rằng, trong đêm tối, có những lần chị Hảo cố gắng vịn tay lên thành giường, gắng gượng lật người, môi cắn chặt vì đau – còn người đàn ông ấy thì giả vờ ngủ say, quay mặt vào tường.
Chị Hảo không phải người ngu dại. Cú đâm hôm ấy – chị nhớ rất rõ.
Người tài xế có giọng nói quen lạ. Một lần, chị nghe hắn gọi ai đó: “Anh Phương ơi, em tới rồi.” Hắn có mùi thuốc lá bạc hà – giống hệt mùi lạ từng vương trên áo chồng chị.
Cảnh sát khép hồ sơ nhanh đến đáng ngờ. Nhưng chị biết điều tra chỉ khiến chị kiệt sức thêm. Và chị chọn cách khác.
Chị im lặng.
Chị để anh Phương làm “người chồng mẫu mực” trong mắt mọi người. Chị để anh sống trong sự tung hô, ngưỡng mộ. Và chị bắt đầu ghi nhớ – từng lời, từng hành vi, từng hóa đơn mờ mờ, từng cuộc điện thoại lén lút anh tưởng chị không nghe thấy.
Một ngày đầu đông, chị nhờ anh Phương đưa ra công viên gần hồ. Nơi ấy có hàng cây bằng lăng khô trơ cành, và ghế đá hướng ra mặt nước phẳng như gương.
“Anh còn yêu em không?” – chị hỏi, mắt không rời mặt hồ.
Anh Phương hơi sững người, rồi dịu giọng: “Em hỏi gì lạ thế? Nếu không yêu, anh đã đi từ lâu.”
Chị cười, nụ cười nhẹ như hơi nước bốc lên từ bờ cỏ ẩm.
“Anh đi đi.”
Anh Phương giật mình. “Em nói gì?”
“Đi. Đừng giả nữa. Em biết hết rồi.”
Chị mở túi, đưa ra một tập tài liệu: bản sao hợp đồng mua bán nhà đất, giấy tờ chuyển nhượng căn nhà chị đứng tên – giờ đã là của anh. Bên dưới là ảnh chụp người tài xế – người được chị thuê thám tử theo dõi suốt hai tháng nay.
“Tên hắn là Lực. Em biết anh thuê hắn. Không phải hôm đó hắn vô tình tông em. Hắn chờ em. Đúng vị trí ấy, đúng thời điểm ấy.”
Gió nổi lên. Mặt hồ gợn sóng. Anh Phương không nói gì. Gương mặt trắng bệch, bàn tay co lại như gân đá.
“Em không kiện.” – Chị tiếp. “Không phải vì em sợ. Mà vì em muốn anh phải sống trong danh tiếng do chính em tạo ra. Người đàn ông tận tụy, người chồng mẫu mực. Anh sẽ sống cả đời dưới ánh mắt ngưỡng mộ của thiên hạ, và cả đời không dám thừa nhận mình là một kẻ giết người hụt.”
Anh Phương đứng dậy, như muốn chạy trốn khỏi bầu không khí ngột ngạt ấy. Nhưng giọng chị vang lên, bình tĩnh và đanh thép:
“À, quên chưa nói – căn nhà ấy giờ lại mang tên em rồi. Anh ký lại rồi đấy, khi em giả vờ ngất vì đau. Giấy tờ giả, luật sư thật. Mọi thứ hợp pháp. Tận tụy quá hóa ngu, đúng không?”
Từ ngày hôm đó, người ta không còn thấy anh Phương đẩy xe vợ đi nữa. Anh chuyển đi, chẳng ai biết nơi đâu.
Chị Hảo, trái lại, bắt đầu học vẽ. Tay chị run, nhưng nét cọ ngày một vững. Chị mở lớp dạy vẽ cho trẻ em khuyết tật. Căn nhà ấy – giờ là không gian của ánh sáng và tiếng cười, không còn là vỏ bọc cho một kế hoạch tăm tối.
Mỗi lần có ai đó hỏi về chồng cũ, chị chỉ mỉm cười: “Anh ấy đi tìm phần lương tâm bị điều táng của mình.”
Lời kết:
Có những người tưởng yêu bạn đến tận cùng, hóa ra chỉ yêu phần lợi ích họ có được từ bạn.
Có những vết thương không cần phải kêu gào, chỉ cần âm thầm để kẻ gây ra nó phải sống với nó đến suốt đời.
Và có những cuộc trả thù – không cần dao, không cần máu – chỉ cần sự im lặng và trí tuệ.