Yêu Hương được hai năm, nghĩa là tôi đã đến nhà cô ấy không biết bao nhiêu lần.
Từ những lần đầu lóng ngóng chào bố mẹ, đến những bữa cơm cuối tuần quây quần dưới ánh đèn vàng ấm áp. Vậy mà có một điều khiến tôi chưa bao giờ thoải mái trọn vẹn khi bước qua cánh cổng ấy — con chó tên Đen.
Nó là giống chó lai Becgie, cao to, lông đen mượt, mắt nâu ánh lên như tro than cháy dở. Ngay từ lần đầu gặp, nó đã gầm gừ, sủa như thể tôi là một kẻ đột nhập nguy hiểm. Hương cười xòa, bảo nó dữ với người lạ thôi, vài lần sẽ quen. Nhưng hai năm trôi qua, dù tôi mang thịt về dụ, ngồi xuống vuốt ve, nó vẫn lao ra như muốn xé toạc da tôi.
Kỳ lạ hơn, nó không làm thế với ai khác. Bạn của Hương đến, thợ điện, bưu tá, thậm chí ông hàng xóm cộc cằn — nó cũng chỉ vẫy đuôi hoặc nằm im. Còn tôi? Mỗi lần bước chân vào sân, nó gầm gừ như thể nhìn thấy oan hồn. Đến mức, những buổi sang nhà Hương, tôi phải gọi trước để cô ấy xích nó lại.
“Hay tại anh có mùi gì lạ?” — Hương từng nói nửa đùa nửa thật, rồi ghé sát người tôi ngửi nhẹ như đang kiểm chứng. Tôi cười trừ, nhưng trong lòng chợt thoáng qua một dự cảm mơ hồ.
Một ngày, tôi đến nhà Hương sớm hơn dự tính để tạo bất ngờ. Cô đi chợ, mẹ cô còn đang nấu cơm dưới bếp. Tôi đẩy cổng vào — quên mất không gọi. Con Đen bất thình lình lao ra, như một mũi tên đen nhánh. Tôi hoảng hốt giơ tay chắn, nhưng lần này, nó không sủa. Nó đứng sững lại, mắt nhìn tôi trân trối, rồi rít lên một tiếng đầy giận dữ. Bất ngờ, nó xộc mũi vào chiếc túi tôi đeo chéo — túi mà tôi vẫn mang đi làm hàng ngày — rồi bắt đầu sủa điên loạn.
Tiếng mẹ Hương vọng ra từ bếp:
— Ủa, hôm nay nó lại nổi điên gì nữa vậy?
Tôi vội rút tay khỏi túi, kéo khóa ra để kiểm tra. Trong túi chỉ có ví, điện thoại, và… một con dao gấp nhỏ — món đồ tôi từng dùng hồi còn làm ở trạm kiểm lâm vùng biên. Vẫn mang theo như thói quen cũ, chẳng nghĩ gì nhiều.
Nhưng cũng chính lúc ấy, ánh mắt của mẹ Hương từ bếp nhìn lên — sững sờ.
— Cậu… từng làm kiểm lâm à?
— Vâng. Dạ, trước đây cháu có làm mấy năm trong rừng. Giờ bỏ rồi.
Bà nhìn tôi rất lâu, rồi khẽ nói:
— Hồi xưa, nhà nuôi một con chó cũng giống Đen bây giờ. Nhưng nó bị một người… mặc đồ kiểm lâm đánh chết vì lỡ chạy ra rừng cấm. Hương còn bé mà nhớ mãi. Cả nhà đều không dám nhắc. Mà Đen là con của nó đấy.
Tôi sững sờ. Chợt nhớ ánh mắt đầy thù hằn của Đen mỗi khi nhìn tôi — như ánh mắt truyền lại từ cha mẹ nó, từ một ký ức bị chôn vùi không ai nói ra.
Khi Hương về, tôi kể lại tất cả. Cô lặng người, rồi bật cười trong nước mắt:
— Hèn gì… lần đầu anh đến, nó nằm dưới gầm bàn mà rít lên như phát hiện kẻ thù giết cha.