Trong một ngôi nhà nhỏ ở vùng quê yên bình, gia đình ông Tâm sống đầm ấm với hai cậu con trai và hai nàng dâu. Ông Tâm, một người đàn ông góa vợ đã ngoài 60, là trụ cột tinh thần của cả nhà. Hai cậu con trai của ông, Hùng và Dũng, đều đã lập gia đình. Hùng cưới Thảo, một cô gái dịu dàng, còn Dũng cưới Linh, một cô gái hoạt bát và năng động. Cả hai cặp vợ chồng đều sống chung dưới một mái nhà với ông Tâm, tạo nên một gia đình đông vui.
Hùng và Dũng làm nghề lái xe tải đường dài, thường xuyên vắng nhà cả tháng trời để chở hàng từ Bắc vào Nam. Trong khi đó, Thảo và Linh ở nhà chăm sóc ông Tâm, lo việc đồng áng và cơm nước. Ông Tâm tuy lớn tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn, thường xuyên giúp đỡ hai nàng dâu trong những công việc nặng nhọc. Ông luôn coi Thảo và Linh như con gái ruột, yêu thương và bảo bọc hết mực.
Một ngày nọ, Thảo và Linh cùng cảm thấy cơ thể có chút khác lạ. Cả hai đều bị trễ kinh, người mệt mỏi, hay buồn nôn. Ban đầu, họ nghĩ chỉ là do thời tiết thay đổi hoặc làm việc quá sức. Nhưng khi cùng nhau đi khám ở trạm y tế xã, cả hai sững sờ khi bác sĩ thông báo: họ đều đang mang thai, thai kỳ khoảng 6 tuần. Tin vui này đáng lẽ sẽ khiến cả nhà hạnh phúc, nhưng Thảo và Linh lại rơi vào trạng thái hoang mang tột độ.
Lý do là bởi Hùng và Dũng đã đi làm xa suốt 2 tháng nay, không hề về nhà. Trong khoảng thời gian đó, người đàn ông duy nhất trong nhà chỉ có… ông Tâm – bố chồng của họ. Cả Thảo và Linh đều không thể tin vào suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu. Họ nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi ngờ và sợ hãi. Làm sao có thể như vậy được? Ông Tâm là người bố chồng mẫu mực, luôn đối xử với họ bằng sự tôn trọng và yêu thương. Nhưng sự thật trước mắt khiến cả hai không thể không đặt câu hỏi.
Tối hôm đó, Thảo và Linh quyết định ngồi lại với nhau để nói chuyện. Thảo run run lên tiếng: “Chị Linh, chị nghĩ sao về chuyện này? Em không dám tin, nhưng… em sợ lắm.” Linh, dù tính tình mạnh mẽ, cũng không giấu được sự lo lắng: “Chị cũng không hiểu nổi. Bố là người đàng hoàng, không thể nào… Nhưng nếu không phải bố, thì là ai chứ? Hai anh đi xa, làm sao có chuyện này được?”
Cả hai quyết định sẽ âm thầm quan sát ông Tâm, đồng thời tìm cách liên lạc với chồng để hỏi rõ. Nhưng trong lòng họ, nỗi nghi ngờ ngày càng lớn. Mỗi lần ông Tâm vô tình cười nói hay quan tâm họ như mọi ngày, cả Thảo và Linh đều cảm thấy không thoải mái. Họ bắt đầu giữ khoảng cách với ông, thậm chí tránh mặt mỗi khi có thể.
Một tuần sau, Hùng và Dũng bất ngờ trở về nhà sau chuyến hàng dài. Thảo và Linh mừng rỡ chạy ra đón, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu. Họ kéo chồng vào phòng, kể lại chuyện mình mang thai và những nghi ngờ kinh khủng trong lòng. Hùng và Dũng nghe xong, ban đầu sững sờ, sau đó bật cười lớn. Thảo và Linh ngơ ngác, không hiểu tại sao hai anh lại phản ứng như vậy.
Hùng ôm lấy Thảo, giải thích: “Em ngốc quá! Anh với Dũng có về nhà một lần cách đây hơn tháng, nhưng lúc đó em và Linh đang ngủ. Bọn anh chỉ ghé qua vài tiếng để lấy đồ, không muốn làm mọi người thức giấc nên không nói gì. Bố còn pha cà phê cho bọn anh uống nữa, em không nhớ à?” Dũng cũng gật đầu xác nhận: “Đúng thế, bọn anh về lúc nửa đêm, sáng sớm đã đi rồi. Chắc tại bọn anh không nói rõ nên hai em mới hiểu lầm.”
Thảo và Linh nghe xong, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Hóa ra mọi chuyện chỉ là một sự trùng hợp và hiểu lầm tai hại. Họ ôm chầm lấy chồng, vừa khóc vừa cười vì nhẹ nhõm. Cả hai sau đó chạy ra xin lỗi ông Tâm, kể lại toàn bộ câu chuyện. Ông Tâm nghe xong, chỉ cười hiền: “Bố già rồi, làm sao mà… Hai đứa ngốc quá, làm bố lo cả tuần nay vì thấy hai đứa cứ lảng tránh bố.”
Từ đó, không khí trong gia đình trở lại vui vẻ như xưa. Thảo và Linh càng thêm yêu quý ông Tâm, còn ông thì háo hức chờ ngày được bế cháu nội. Câu chuyện hiểu lầm tưởng chừng nghiêm trọng cuối cùng lại trở thành một kỷ niệm đáng nhớ trong gia đình nhỏ ấy.