Hai mươi năm trước, tại một khu chung cư cũ ở Sài Gòn, tiếng khóc của một bé gái vang vọng trong đêm mưa. Cô bé chỉ mới ba tuổi, bị bỏ rơi trước cổng trại trẻ mồ côi. Không ai biết mẹ cô là ai, chỉ có một mảnh giấy nhàu nát ghi vỏn vẹn ba chữ: “Mẹ xin lỗi.”
Hai mươi năm sau, ở một tòa nhà cao tầng giữa trung tâm San Francisco, một người phụ nữ quyền lực đang điều hành một tập đoàn công nghệ tầm cỡ. Cô tên là Trâm Nguyễn — nữ CEO gốc Việt nổi tiếng với những thương vụ triệu đô, nhưng trái tim lại luôn nặng trĩu vì một bí mật mà không ai biết: cô từng buộc phải bỏ rơi đứa con gái duy nhất khi chỉ mới 19 tuổi.
Suốt hai thập kỷ, Trâm đi khắp nơi tìm con. Cô thuê thám tử, dò từng manh mối từ Việt Nam đến Mỹ, nhưng tất cả đều vô vọng… Cho đến một ngày, trong chuyến công tác về Sài Gòn, định mệnh đưa cô gặp Thành, một tài xế xe ôm công nghệ.
Thành là một người đàn ông lam lũ, nhưng đôi mắt lại rất tinh tế. Trong lúc chờ đèn đỏ, nghe Trâm nói về hành trình tìm con, anh bỗng hỏi:
– “Cô còn giữ gì không? Một tấm hình? Một dấu vết gì đó?”
Trâm im lặng một lúc, rồi rút từ ví ra một mặt dây chuyền bạc, hình trái tim, có khắc tên “Anna” bên trong — món quà cô để lại cùng con gái ngày ấy.
Thành nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền. Đôi mắt anh trợn tròn:
– “Tôi biết một cô gái có cái giống hệt như vậy! Cô ấy làm phục vụ quán cà phê gần khu tôi ở!”
Ngay hôm đó, họ đến quán. Trâm run lên khi nhìn thấy cô gái tên Linh, 23 tuổi, có khuôn mặt giống hệt mẹ cô hồi trẻ. Nhưng điều khiến Trâm chết lặng… là khi thấy chiếc dây chuyền bạc y hệt đang đeo trên cổ cô gái ấy.
Trâm định bước đến, nhưng Linh nhìn cô bằng ánh mắt dè chừng, lùi lại và thì thầm:
– “Bà là người phụ nữ đã từng gửi tôi đi, đúng không?”
Câu nói khiến cả không gian như đông cứng.
Vụ việc nhanh chóng bị đẩy lên tòa án vì Linh đang trong quá trình nhận con nuôi từ một gia đình Mỹ khác, và cô gái không tin người phụ nữ trước mặt là mẹ ruột. Cô yêu cầu xét nghiệm ADN công khai tại phiên tòa.
Ngày xét xử, khán phòng chật kín. Kết quả ADN được mở ra… Và đúng như Trâm hy vọng: 99,99% trùng khớp.
Không khí lặng đi trong vài giây. Linh thì thầm, nước mắt rơi lặng lẽ:
– “Tại sao lại bỏ con?…”
Trâm quỳ sụp giữa tòa, gào lên trong nước mắt:
– “Vì mẹ không có gì ngoài một trái tim muốn con được sống… Dù là xa mẹ.”
Cả phòng xử án đứng lặng. Có người quay mặt đi lau nước mắt. Có người nắm tay người bên cạnh thật chặt.
Linh bước chậm về phía Trâm, vẫn còn ngập ngừng. Nhưng rồi… cô ôm chặt lấy người phụ nữ ấy. Một cái ôm của hai thập kỷ xa cách, của bao lần mơ thấy nhau trong những giấc mơ mịt mù.
Và người khiến tất cả bắt đầu, người hùng âm thầm — chính là người tài xế xe ôm công nghệ, vẫn đứng lặng lẽ ở góc cuối phòng, nở một nụ cười.