Một đêm mưa lớn, bà Mến – một bà lão sống một mình trong căn nhà nhỏ ở ven làng – nghe thấy tiếng khóc yếu ớt vọng lại từ ngoài hiên. Bà mở cửa ra, thấy một chiếc giỏ đựng một đứa bé sơ sinh đang run rẩy vì lạnh. Không ai biết ai đã bỏ rơi đứa bé ấy, cũng không có manh mối gì để lại. Bà Mến không nỡ làm ngơ, liền bế đứa bé vào nhà, quấn khăn, cho uống sữa, và quyết định nuôi nó như con ruột. Bà đặt tên đứa bé là Tâm – với hy vọng lớn lên nó sẽ sống có tình, có nghĩa.
Cuộc sống của hai bà cháu vô cùng vất vả. Bà Mến sống bằng nghề nhặt ve chai, bới rác, làm thuê lặt vặt. Tâm lớn lên trong sự nghèo khổ và ánh nhìn thương hại, có khi là khinh thường của những người trong làng. Càng lớn, Tâm càng ít nói, ít cười. Cậu bé học giỏi, chăm chỉ, nhưng không thể học lên cao vì không có tiền. Sau một tai nạn khiến bà Mến nằm liệt giường, Tâm quyết định bỏ quê đi làm ăn xa.
Từ đó, không ai còn thấy bóng dáng của Tâm nữa.
Nhiều năm sau, người ta truyền tai nhau rằng Tâm đã dính vào xã hội đen, rồi trở thành một nhân vật khét tiếng trong giới giang hồ. Người làng nhắc tên cậu với vẻ nửa dè chừng, nửa ái ngại. Họ thầm nghĩ: “cuối cùng thì cũng không tránh khỏi con đường tăm tối.”
Nhưng rồi, vào một buổi sáng tháng ba, làng quê yên ả bỗng náo động. Hàng loạt xe hơi sang trọng đỗ kín đầu làng. Người dân ùa ra xem. Một người đàn ông cao lớn, mặc vest đen bước xuống từ chiếc xe dẫn đầu. Đó là Tâm.
Nhưng điều khiến cả làng bất ngờ là lý do anh trở về.
Bà Mến vừa mất cách đó một tuần. Trong những năm xa quê, Tâm vẫn bí mật gửi tiền về nhờ một người quen lo thuốc men, chăm sóc cho bà. Anh không xuất hiện, nhưng chưa bao giờ quên ơn người đã cưu mang mình.
Tâm về làng không phải để phô trương, mà để xây cho bà một ngôi mộ tử tế, và cũng để thực hiện điều cuối cùng bà mong muốn trước khi mất: giúp đỡ những người nghèo trong làng.
Ngay trong ngày hôm đó, anh cho sửa lại con đường chính dẫn vào làng, xây lại trạm y tế, quyên góp cho trường học, và thành lập quỹ học bổng mang tên “mến tâm” – ghép từ tên bà và tên anh – để hỗ trợ trẻ em mồ côi, có hoàn cảnh khó khăn.
Người dân cả làng đổ ra vây quanh Tâm, không ai còn gọi anh là “trùm giang hồ” nữa. Họ gọi anh là người con của làng.
Và lúc ấy, người ta mới hiểu:
Không phải ai từng lạc lối cũng là kẻ xấu. có những người, dù đi qua bóng tối, vẫn giữ trong tim một ngọn lửa sáng mang tên “nghĩa tình”.