Ở một xã nhỏ vùng trung du, bà Mão – góa phụ hơn 70 tuổi – sống đạm bạc trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ. Chồng mất sớm, một mình bà tần tảo nuôi con trai là Tâm nên người. Ai cũng bảo bà hiền lành, chịu thương chịu khó, cả đời chỉ biết hy sinh cho con.
Tâm sau này học đại học, rồi lập nghiệp ở thành phố. Vài năm gần đây, anh trở về quê, tỏ vẻ báo hiếu, chăm sóc mẹ. Nhưng lạ thay, từ lúc Tâm về, sức khỏe bà Mão dần sa sút. Bà thường xuyên đau đầu, buồn nôn, người lúc tỉnh lúc mê. Hàng xóm thương tình khuyên đi viện, nhưng Tâm cứ bảo:
– “Không có gì nghiêm trọng đâu, mẹ chỉ bị cảm thôi.”
Một ngày giữa tháng Tư, bà Mão bất ngờ qua đời trong giấc ngủ. Tâm thông báo tang lễ chóng vánh, rồi lập tức làm thủ tục nhận tiền… từ một gói bảo hiểm nhân thọ mà bà cụ chưa bao giờ nói với ai.
Chính chi tiết đó khiến chị Thoa – hàng xóm và là bạn thân của bà Mão – sinh nghi. Bà Mão vốn mù chữ, không rành giấy tờ, làm sao tự mua bảo hiểm? Ai là người ký? Sao trùng khớp địa chỉ nơi Tâm từng làm việc?
Chị Thoa âm thầm trình báo công an.
Và rồi, sự thật khiến cả làng rúng động được hé lộ: Tâm là người đứng tên ký toàn bộ hợp đồng bảo hiểm – trị giá hơn 500 triệu đồng – với tư cách người thụ hưởng. Kết quả pháp y cho thấy trong cơ thể bà Mão có chất độc tích tụ dài ngày, thường chỉ có trong thuốc diệt chuột pha loãng.
Tâm bị bắt ngay sau đó. Tại cơ quan điều tra, anh cúi đầu khai nhận:
– “Con nợ nhiều quá. Con nghĩ chỉ cần mẹ đi nhẹ nhàng… thì con có thể làm lại cuộc đời…”
Tin tức lan ra khiến người làng ai nấy bàng hoàng, không tin vào tai mình. Người mẹ từng nhịn ăn để lo học phí cho con, lại bị chính đứa con trai đầu độc vì đồng tiền.
Bài học chua xót:
Không phải kẻ lạ mặt nào cũng mang hiểm họa. Có khi, chính người thân – vì lòng tham – lại là bàn tay đẩy bạn đến cái chết.