Một buổi chiều mưa tầm tã, khi đang lái xe giao hàng qua cây cầu lớn đầu thị trấn, bác Hùng – một bác tài xế xe tải hiền lành, thật thà – bất chợt nhìn thấy điều gì đó bất thường. Dưới gầm cầu, nơi bùn đất sình lầy, có hai cái bóng nhỏ co ro trong mảnh áo mưa cũ nát. Bác tấp xe vào lề đường, cầm chiếc dù rách chạy xuống.
Hai đứa trẻ – một trai, một gái – ước chừng chỉ khoảng 7–8 tuổi, người ướt sũng, gương mặt lấm lem, đôi mắt hoảng loạn nhìn bác.
“Cha mẹ các con đâu?” – bác hỏi, giọng run run.
Thằng bé im lặng, còn bé gái thì thì thào: “Mẹ con mất rồi, còn ba… bỏ đi lâu lắm.”
Bác Hùng đứng lặng người. Trời vẫn mưa, lạnh thấu xương. Nhưng lòng bác nóng lên bởi một thứ cảm giác quen thuộc – thứ cảm giác của người từng trải qua mất mát, cô đơn. Bác cũng từng mồ côi cha từ nhỏ, từng phải làm thuê làm mướn khắp nơi để nuôi mẹ. Vậy nên nhìn hai đứa bé, bác thấy chính mình năm nào.
Không nghĩ nhiều, bác cởi chiếc áo mưa của mình khoác cho hai đứa rồi nhẹ nhàng nói:
“Lên xe với bác. Từ giờ, các con không phải ngủ dưới gầm cầu nữa.”
Bác Hùng đưa hai đứa trẻ về căn nhà nhỏ cuối xóm. Không giàu có, nhưng căn nhà ấy lúc nào cũng ấm vì tình người. Bác đặt tên cho hai đứa là An và Bình – với mong ước tụi nhỏ sẽ lớn lên trong yên bình và bình an.
Từ ngày có An và Bình, căn nhà nhỏ rộn ràng hẳn. Bác Hùng học cách nấu cháo, giặt đồ trẻ con, thức dậy ban đêm ru con ngủ. Nhiều người hàng xóm hỏi: “Làm sao bác lo nổi ba miệng ăn?”, bác chỉ cười: “Lúc mình khốn khó, đời không quay lưng. Giờ có cơ hội, mình cũng không nên quay lưng với tụi nhỏ.”
An ngoan ngoãn, học giỏi. Bình thì lanh lợi, luôn quan tâm bác như người cha ruột. Mỗi lần bác Hùng đi giao hàng về trễ, Bình lại ngồi chờ ngoài cửa, còn An thì hâm lại cơm nóng, canh rau cho bác.
Cuộc sống dẫu chật vật nhưng đầy yêu thương.
Năm tháng trôi qua nhanh như chớp mắt. An và Bình vào cấp ba, rồi thi đậu vào đại học – một đứa học ngành công nghệ thông tin, một đứa học y.
Hôm tiễn hai đứa lên xe ra thành phố nhập học, bác Hùng vừa dặn dò vừa cố giấu giọt nước mắt. “Nhớ giữ gìn sức khỏe. Không cần gửi tiền về đâu, bác còn đủ sức chạy xe vài năm nữa.”
Bình ôm bác thật chặt: “Bác là cha của tụi con, sau này tụi con nhất định không để bác khổ.”
10 năm kể từ ngày bác Hùng dừng xe dưới cây cầu mưa ấy, căn nhà nhỏ vẫn nằm lặng lẽ cuối xóm. Bác Hùng nay tóc đã bạc, mắt kém hơn, tay run hơn, không còn lái xe đường dài như trước, chỉ nhận chở hàng trong vùng. Dẫu vậy, bác vẫn sống giản dị, thanh thản.
Một buổi sáng mùa thu, bác Hùng đang quét sân thì có tiếng còi xe vang lên trước cổng. Bác ngẩng lên: một chiếc ô tô đen bóng dừng lại, bước xuống là hai người trẻ trong bộ vest lịch sự, tay xách túi quà, miệng nở nụ cười quen thuộc.
“Bác ơi, tụi con về rồi.”
Bác Hùng sững người. Đó là An và Bình – đứa con trai giờ là kỹ sư trưởng một công ty công nghệ lớn, còn Bình là bác sĩ tại bệnh viện trung ương. Hai đứa nhỏ năm nào, giờ đã trưởng thành, thành đạt, và ánh mắt vẫn dịu dàng như thuở bé.
Chúng dẫn bác vào nhà, bày ra bàn đầy thức ăn, quà cáp, thuốc bổ.
An đặt vào tay bác một chiếc hộp nhỏ: “Đây là sổ tiết kiệm con và Bình lập, bác không được từ chối. Còn nữa, tụi con đã mua lại căn nhà mới gần đây, có vườn rộng, có cây bóng mát – bác về đó nghỉ ngơi, không phải chạy xe nữa.”
Bác Hùng run tay, nước mắt chảy dài: “Bác chỉ mong tụi con sống tử tế, vậy là bác mãn nguyện rồi. Sao lại tốn kém vậy con?”
Bình ôm lấy bác: “Nếu ngày đó bác không dừng xe lại… tụi con không biết đời mình đi về đâu. Cả đời này, tụi con mang ơn bác. Bác không chỉ cứu tụi con khỏi mưa gió, mà còn dạy tụi con sống làm người.”
Bác Hùng lặng người, không nói được gì. Lòng ông như nghẹn lại – không phải vì tiếc nuối, mà vì hạnh phúc dâng trào.
Tối hôm đó, bác ngồi trước hiên nhà, ngắm trăng tròn treo trên trời. Gió thổi nhè nhẹ, tiếng cười nói của An và Bình vang vọng trong sân. Bác khẽ nói một mình:
“Cảm ơn trời, cảm ơn đời… vì đã cho bác gặp được hai đứa nhỏ.”
Và có lẽ, đó là khoảnh khắc ấm áp nhất cuộc đời một bác tài già – người từng chẳng có gì ngoài trái tim đủ rộng để yêu thương những đứa trẻ không máu mủ, và giờ được đền đáp bằng tình yêu lớn lao không đong đếm được.