Bé Gái Đi Lạc Được Triệu Phú Đưa Về Tận Nhà, Khi Gặp Mẹ Đứa Bé, Anh Sững Sờ Nhận Ra Đó Là Vợ Cũ bị anh bỏ rơi năm xưa
Trời Sài Gòn chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài trên những con phố đông đúc. Minh, một doanh nhân thành đạt, vừa rời khỏi văn phòng tại trung tâm quận 1. Anh lái chiếc SUV bóng loáng, tâm trí vẫn còn vương vấn những con số từ buổi họp cổ đông sáng nay. Đột nhiên, từ lề đường, một bóng dáng nhỏ bé lọt vào tầm mắt anh. Một cô bé, chừng sáu tuổi, mặc chiếc váy hồng phai màu, đang đứng khóc nức nở bên cột đèn giao thông. Đôi mắt to tròn của cô bé ngập nước, nhìn quanh quẩn như tìm kiếm ai đó.
Minh dừng xe, bước xuống. Anh không phải kiểu người hay xen vào chuyện của người khác, nhưng có gì đó ở cô bé khiến anh không thể làm ngơ. Anh cúi xuống, giọng nhẹ nhàng:
Cháu ơi, sao cháu khóc? Cháu đi lạc hả?
Cô bé ngẩng lên, đôi môi run run:
Cháu… cháu không tìm thấy mẹ. Cháu đi siêu thị với mẹ, nhưng lạc mất mẹ rồi…
Minh nhìn quanh. Đám đông qua lại vô tình, không ai để ý đến đứa trẻ. Anh thở dài, tự nhủ chỉ cần giúp cô bé tìm mẹ rồi sẽ tiếp tục công việc.
Cháu tên gì? Nhà cháu ở đâu? – Minh hỏi.
Cháu là Linh. Nhà cháu… cháu không nhớ rõ, nhưng gần cái công viên có cây to to… – Linh lí nhí, tay vân vê gấu váy.
Minh mỉm cười. Công viên có cây to? Ở Sài Gòn, cái mô tả ấy chẳng khác gì mò kim đáy bể. Anh quyết định đưa Linh về đồn cảnh sát gần nhất, hy vọng họ sẽ giúp được. Nhưng khi anh đề nghị, Linh lắc đầu quầy quậy, ôm chặt chân anh:
Không, cháu sợ! Cháu muốn tìm mẹ!
Minh bất lực. Anh nhìn đồng hồ – đã gần 6 giờ tối. Không thể để một đứa trẻ lang thang ngoài đường. Cuối cùng, anh mở cửa xe:
Thôi được, lên xe đi. Chú sẽ đưa cháu đi tìm mẹ.
Linh do dự, nhưng rồi cũng leo lên xe. Trong suốt hành trình, cô bé kể những câu chuyện ngây ngô về mẹ, về con mèo tam thể ở nhà, và cả việc mẹ hay hát ru mỗi tối. Minh lắng nghe, lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Có gì đó trong giọng nói của Linh, trong cách cô bé nghiêng đầu khi kể chuyện, khiến anh thấy quen thuộc. Nhưng anh gạt đi, cho rằng mình đang tưởng tượng.
Họ lái xe qua vài con phố, ghé công viên gần đó, nhưng không có dấu hiệu của mẹ Linh. Minh bắt đầu mất kiên nhẫn. Anh gọi điện cho trợ lý, yêu cầu liên hệ với các đồn cảnh sát trong khu vực để báo về một đứa trẻ đi lạc. Trong lúc chờ đợi, anh mua cho Linh một cây kem. Cô bé cầm kem, cười tươi, má lúm đồng tiền hiện rõ. Minh nhìn nụ cười ấy, tim bỗng nhói lên. Anh đã từng thấy nụ cười này ở đâu đó, nhưng không thể nhớ ra.
Điện thoại reo. Trợ lý thông báo rằng có một người phụ nữ vừa đến đồn cảnh sát gần công viên Lê Văn Tám, báo rằng con gái mình bị lạc. Minh thở phào, lập tức lái xe đến đó. Linh ngồi bên cạnh, ôm chặt con búp bê nhỏ, mắt sáng lên hy vọng.
Khi họ đến đồn, một người phụ nữ trẻ đang đứng ở góc phòng, dáng vẻ lo lắng. Cô mặc chiếc áo sơ mi giản dị, tóc buộc cao, khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn toát lên nét thanh tú. Minh bước vào, dắt Linh theo. Cô bé reo lên:
Mẹ!
Người phụ nữ quay lại, lao đến ôm chầm lấy Linh, nước mắt lăn dài trên má. Minh đứng lặng, nhìn cảnh tượng ấy. Nhưng khi người phụ nữ ngẩng lên, cảm ơn anh bằng giọng nghẹn ngào, Minh bỗng sững sờ. Đôi mắt ấy, giọng nói ấy… là Hương – người vợ anh đã bỏ rơi cách đây bảy năm.
Hương không nhận ra anh ngay. Cô vẫn ôm Linh, lặp đi lặp lại lời cảm ơn. Minh đứng như trời trồng, ký ức ùa về như cơn sóng. Bảy năm trước, anh và Hương từng yêu nhau say đắm. Nhưng khi sự nghiệp của Minh bắt đầu khởi sắc, anh dần xa cách cô. Anh chê Hương quê mùa, không phù hợp với cuộc sống hào nhoáng mà anh theo đuổi. Một ngày, anh để lại một lá thư và ra đi, không một lời giải thích. Anh nghĩ Hương sẽ ổn, sẽ tìm được người khác. Nhưng giờ đây, nhìn cô – một người mẹ đơn thân, sống trong khó khăn – anh nhận ra mình đã sai lầm lớn thế nào.
Anh… anh là Minh, đúng không? – Hương chợt lên tiếng, giọng run rẩy. Cô đã nhận ra anh.
Minh gật đầu, không thốt nên lời. Anh muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như nghẹn lại. Linh, vẫn ngây thơ, kéo tay mẹ:
Mẹ ơi, chú này tốt lắm! Chú cho con ăn kem nữa!
Hương mỉm cười buồn, vuốt tóc con. Cô quay sang Minh:
Cảm ơn anh đã giúp Linh. Nếu không có anh, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Hương… anh… – Minh lắp bắp. – Linh… là con của em?
Hương nhìn anh, ánh mắt pha lẫn đau đớn và kiên cường.
Phải. Linh là con tôi. Nhưng anh không cần bận tâm. Chúng tôi ổn.
Minh cảm thấy như có ai đấm vào ngực mình. Anh nhìn Linh, nhìn Hương, và nhận ra rằng cô bé có nụ cười giống hệt Hương ngày xưa – nụ cười anh từng yêu. Anh muốn hỏi liệu Linh có phải con mình, nhưng nhìn ánh mắt Hương, anh biết câu trả lời không còn quan trọng. Điều quan trọng là anh đã bỏ lỡ cả một gia đình, chỉ vì lòng tham và sự ích kỷ.
Hương, anh xin lỗi… – Minh nói, giọng khàn đi. – Anh biết lời xin lỗi này chẳng thể bù đắp được gì, nhưng…
Thôi, Minh. – Hương ngắt lời. – Quá khứ qua rồi. Tôi không trách anh. Tôi chỉ muốn Linh được an toàn.
Cô đứng dậy, dắt tay Linh, chuẩn bị rời đi. Minh vội gọi lại:
Để anh đưa hai mẹ con về. Ngoài kia tối rồi, không an toàn.
Hương do dự, nhưng cuối cùng đồng ý. Trên đường về, không ai nói gì nhiều. Linh ngủ thiếp đi trên ghế sau, đầu tựa vào vai mẹ. Minh lái xe, lòng nặng trĩu. Anh nhận ra rằng, dù anh có tiền bạc, địa vị, anh vẫn là kẻ nghèo nàn nhất – nghèo nàn tình cảm và trách nhiệm.
Khi đến nơi – một căn nhà nhỏ trong con hẻm hẹp – Hương bế Linh xuống xe. Cô quay lại, nói khẽ:
Cảm ơn anh, lần nữa. Và… anh sống tốt nhé.
Minh đứng đó, nhìn theo bóng Hương khuất dần sau cánh cửa. Anh biết, có những sai lầm không thể sửa chữa, nhưng lần này, anh quyết định sẽ không quay lưng thêm lần nữa. Anh sẽ tìm cách chuộc lỗi, dù chỉ là từng bước nhỏ, vì Hương, vì Linh, và vì chính lương tâm mình.