Ngày ấy, Thảo mới chỉ 24 tuổi – một cô dâu trẻ hiền lành, xuất thân bình thường nhưng luôn cố gắng làm tròn bổn phận dâu con. Cô yêu chồng thật lòng và nghĩ mình đã tìm được bến đỗ bình yên. Thế nhưng, mọi thứ sụp đổ ngay sau khi cô hạ sinh một cặp song sinh… là hai bé gái.
“Nhà này ba đời phải có cháu đích tôn,” mẹ chồng cô gằn từng chữ, ánh mắt lạnh như băng. Chồng cô thì im lặng, không một lời bênh vực. Chỉ ba tháng sau khi sinh, giữa lúc Thảo còn chưa hồi phục, cô bị chính gia đình chồng đuổi khỏi nhà, với lý do: “Không biết đẻ.”
Không nơi nương tựa, Thảo ôm hai đứa bé đỏ hỏn rời khỏi căn nhà từng nghĩ sẽ gắn bó cả đời. Không ai biết mẹ con cô đi đâu. Nhiều người đồn đoán cô đã sang biên giới, có người nói cô ở miền núi… Nhưng sự thật, Thảo lặng lẽ vào Nam, xin làm phụ hồ, rửa bát, rồi làm hàng rong nuôi con.
22 năm sau.
Một buổi tối như bao ngày, cả nhà chồng cũ Thảo đang ăn cơm, tivi đang chiếu một chương trình tôn vinh “Những người mẹ đơn thân vượt khó, nuôi con thành tài.”
Người dẫn chương trình giới thiệu:
“Xin chào quý vị khán giả. Trong chương trình hôm nay, chúng ta sẽ gặp chị Nguyễn Lê Thảo – người mẹ đơn thân đã một mình nuôi hai con gái sinh đôi trở thành bác sĩ và kỹ sư phần mềm xuất sắc…”
Cả nhà chết lặng.
Trên màn hình, Thảo xuất hiện – dáng vẻ cứng cỏi, ánh mắt kiêu hãnh – hai bên là hai cô con gái xinh đẹp, trí tuệ và đầy bản lĩnh.
Mẹ chồng cũ đánh rơi bát cơm. Chồng cũ thì cúi mặt, không dám nhìn. Họ chưa từng nghĩ, người phụ nữ năm xưa bị họ hắt hủi lại có thể ngẩng cao đầu xuất hiện trước hàng triệu người như một biểu tượng của nghị lực và thành công.
Cuối chương trình, người dẫn hỏi:
“Nếu có cơ hội, chị có muốn nói điều gì với gia đình chồng cũ không?”
Thảo cười nhẹ, đáp:
“Cảm ơn vì đã đẩy tôi đến bước đường cùng. Nhờ thế, tôi mới trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.”
Cú twist cay đắng… và ngẩng cao đầu trở lại.
Đôi khi, chính những vết thương sâu nhất lại là nơi khởi nguồn cho sức mạnh phi thường.