Hà vừa cưới về nhà chồng được ba tháng. Cô gái trẻ xuất thân từ thành phố, quen lối sống hiện đại, nhưng lại phải về làm dâu trong một gia đình nề nếp, với người mẹ chồng vô cùng khó tính. Bà Thoa – mẹ chồng Hà – nổi tiếng khắt khe, đặc biệt không ưa cô con dâu này ngay từ đầu.
Hà cố gắng hết sức để lấy lòng mẹ chồng nhưng dù cô làm gì cũng không vừa ý bà. Từ chuyện nấu ăn, quét dọn đến cách ăn nói, đi đứng, lúc nào bà cũng tìm ra lỗi để trách móc.
Một hôm, bà Thoa bị đau lưng nên không thể tự gội đầu. Bà ngồi ở hiên nhà, gọi Hà lại:
Hà! Lấy nước gội đầu cho mẹ. Nhớ dùng bồ kết với vỏ bưởi đấy!
Hà vâng dạ rồi chạy xuống bếp. Cô mở nắp vại nước, thấy trong đó còn ít bồ kết nhưng đã cũ. Đang loay hoay tìm vỏ bưởi thì mắt cô chợt dừng lại ở chai nước tẩy bồn cầu màu xanh đặt trên kệ. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.
“Bà ta lúc nào cũng coi thường mình. Để xem lần này bà có dám coi thường nữa không!”
Hà rót một ít nước tẩy ra chậu, pha loãng với nước, tạo thành một hỗn hợp bọt trắng xóa. Cô bê chậu nước ra hiên, giấu nụ cười nham hiểm.
Mẹ cúi xuống đi, con gội cho.
Bà Thoa không nghi ngờ gì, cúi đầu xuống. Hà nhẹ nhàng dội nước lên tóc bà, bàn tay khéo léo xoa bóp như một người thợ lành nghề. Một lát sau, bà Thoa cảm thấy da đầu mình hơi rát.
Ủa, sao hôm nay bồ kết lại hăng thế nhỉ? – bà cau mày.
Chắc do con để lâu nên đặc hơn đó mẹ. – Hà giả vờ giải thích.
Nhưng chỉ vài phút sau, bà Thoa bỗng hét lên:
Trời ơi! Rát quá! Hà, con bỏ gì vào vậy?
Bà sờ lên đầu, cảm giác tóc mình đang dần rụng ra từng mảng. Hốt hoảng, bà lao ngay vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương. Đầu bà đỏ tấy, từng lọn tóc dính bết vào nhau rồi tuột xuống bồn rửa.
TRỜI ƠI!!!
Hà đứng ngoài cửa, nhìn cảnh tượng ấy mà không nhịn được cười. Cô thấy hả hê khi cuối cùng cũng khiến bà Thoa phải khốn đốn một phen.
Nhưng niềm vui không kéo dài lâu. Khi bố chồng và chồng cô về nhà, thấy cảnh mẹ mình khóc lóc, đầu đỏ lừ, họ lập tức tra hỏi.
Hà, có chuyện gì vậy? – chồng cô, Tuấn, nhìn cô nghi hoặc.
Bà Thoa run rẩy chỉ vào cô:
Nó… nó gội đầu cho mẹ bằng nước tẩy bồn cầu!
Cả nhà sững sờ. Tuấn không tin nổi vào tai mình. Anh nhìn Hà, ánh mắt thất vọng:
Em có thật sự làm thế không?
Hà biết không thể chối, đành cúi đầu im lặng.
Trời ơi! Tôi lấy nhầm người rồi sao? – Tuấn hét lên.
Bố chồng Hà tức giận tát cô một cái.
Cô có biết mình vừa làm gì không? Cô có còn là con người không?
Hà cắn môi. Cô chỉ muốn dạy mẹ chồng một bài học, nhưng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng thế này.
Ngay tối hôm đó, Tuấn thu dọn đồ đạc của Hà và đuổi cô ra khỏi nhà.
Tôi không thể sống với một người độc ác như cô!
Hà khóc lóc van xin, nhưng vô ích. Cô bị tống ra khỏi nhà giữa đêm.
Vài tuần sau, Hà nhận được tin bà Thoa phải nhập viện vì nhiễm trùng da đầu. Tuấn đã đâm đơn ly hôn. Gia đình anh không muốn dính dáng gì đến cô nữa.
Cô gái trẻ, từ một người vợ trong gia đình khá giả, giờ trở thành kẻ không chốn dung thân. Cô hối hận, nhưng đã quá muộn.