Bố chồng cho con dâu 5 tỷ, bắt làm xé/t ngh/iệm ADN cháu nội, ngày nhận kết quả ông sữ/ng s/ờ
Ngọc ngồi thẫn thờ trên giường, tay run run cầm tờ giấy chuyển khoản 5 tỷ mà bố chồng vừa đưa. Mẹ chồng cô đứng khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô:
– Cầm lấy đi, rồi mai làm xét nghiệm ADN cho thằng Bin. Để xem nó có phải cháu ruột của nhà này không.
Ngọc ngẩng đầu lên, đôi mắt hoe đỏ. Cô không hiểu sao họ lại nghi ngờ cô như vậy. Suốt những năm qua, cô tận tụy chăm sóc chồng con, lo cho gia đình chồng từng bữa ăn giấc ngủ. Vậy mà đổi lại, họ vẫn nghĩ cô là loại phụ nữ không ra gì.
– Bố… sao bố lại làm thế với con? – Ngọc nghẹn ngào, giọng run rẩy.
Ông Khang, bố chồng cô, chống gậy nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nghiêm khắc:
– Con chỉ cần làm xét nghiệm, nếu đúng là cháu tôi thì 5 tỷ đó coi như quà thưởng. Còn nếu không phải… thì con tự biết nên làm gì. Đừng trách bố cứng rắn.
Ngọc nắm chặt tờ giấy, nước mắt lăn dài. Trong lòng cô đau đớn tột cùng. Đêm hôm đó, cô ôm con trai vào lòng mà khóc. Thằng bé mới 4 tuổi, đang say ngủ, không biết chuyện gì sắp xảy ra.
Sáng hôm sau, Ngọc đưa con tới bệnh viện làm xét nghiệm ADN theo yêu cầu. Cô không lo lắng, vì chắc chắn Bin là con trai của chồng cô – Hùng. Nhưng cô vẫn thấy tổn thương khi bị ép làm điều này.
Ba ngày sau, bệnh viện gọi điện hẹn gia đình tới lấy kết quả.
Trong phòng chờ, ông Khang ngồi trên ghế, tay cầm gậy gõ nhịp xuống sàn, ánh mắt đầy suy tính. Ông đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, nếu đứa trẻ không phải cháu ruột, ông sẽ yêu cầu Ngọc rời khỏi gia đình, rồi tìm cho con trai một người vợ mới, “xứng đáng” hơn.
Hùng, chồng cô, đứng im lặng từ đầu tới cuối. Anh cũng nghe theo bố, dù trong lòng hơi áy náy. Nhưng anh nghĩ: “Làm xét nghiệm cho chắc chắn cũng không sao.”
Nhân viên bệnh viện bước ra, tay cầm phong bì kết quả. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
– Đây là kết quả xét nghiệm ADN của anh Hùng và bé Bin.
Ông Khang giật lấy phong bì, xé ra. Ngọc nín thở, nước mắt sắp rơi.
Ánh mắt ông Khang lướt qua những dòng chữ. Bỗng sắc mặt ông tái nhợt, đôi tay run lên bần bật, cây gậy trên tay rơi xuống sàn tạo tiếng “cạch” vang vọng. Ông ngồi phịch xuống ghế, miệng lẩm bẩm:
– Không… sao lại thế này…
Ngọc hoảng sợ, giật lấy tờ giấy từ tay ông. Cô đọc dòng kết luận:
“Xác suất quan hệ cha – con: 0%.”
Cô chết lặng. Hùng cũng lao tới, mắt mở to hoảng loạn:
– Không phải con anh? Ngọc, em nói gì đi chứ!
Ngọc sững sờ nhìn chồng, môi mấp máy không nói được lời nào. Cô hoàn toàn suy sụp. Nhưng lúc đó, nhân viên bệnh viện vội chạy ra, giọng gấp gáp:
– Xin lỗi gia đình, đây là kết quả của trường hợp khác. Đây mới là kết quả của anh chị.
Anh ta đưa phong bì mới. Ông Khang giật lấy, mở ra. Lần này, ông đọc rõ ràng từng chữ. “Xác suất quan hệ cha – con: 99,99%.”
Toàn thân ông run rẩy, mồ hôi túa ra. Ông ngước lên nhìn con dâu, ánh mắt đầy hối hận. Mọi người xung quanh thở phào. Hùng ngồi bệt xuống ghế, nước mắt rơi, vừa ân hận vừa thương vợ. Còn Ngọc, cô không khóc nữa. Trái tim cô đã lạnh ngắt. Nỗi nhục này suốt đời cô không thể quên.
Ông Khang nắm tay cô, giọng run run:
– Bố… xin lỗi. Là bố sai…
Ngọc cười nhạt, ánh mắt vô hồn:
– Bố không cần xin lỗi. Con đã hiểu vị trí của con trong nhà này. 5 tỷ này, con gửi lại bố. Con không cần.
Nói rồi, cô kéo con trai đứng dậy, bước ra khỏi bệnh viện, bỏ lại sau lưng tất cả. Hùng chạy theo, ôm lấy cô, giọng nghẹn lại:
– Ngọc, anh xin lỗi… Đừng bỏ anh…
Ngọc nhìn anh, nước mắt rơi:
– Em mệt rồi, anh ạ…
Ngoài trời, mưa lất phất rơi, xóa nhòa bóng dáng người phụ nữ nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, để lại phía sau một người chồng đang khóc trong ân hận và người cha chồng ngồi sững sờ, hối hận cả đời vì đã tự tay phá vỡ hạnh phúc gia đình mình.