Bồ vừa sinh, chồng về khoe ‘th/ằng b/é đẹp như tranh vẽ’, vợ đưa một thứ khiến anh ng/ã ng/ửa…
Tôi và Minh cưới nhau được 5 năm, có một bé gái 4 tuổi xinh xắn. Mọi thứ tưởng chừng êm đềm cho đến cách đây 1 năm, tôi phát hiện chồng lén lút qua lại với một cô gái trẻ hơn tôi gần chục tuổi. Lúc đầu, anh quỳ xuống van xin, hứa cắt đứt, tôi mềm lòng vì nghĩ đến con. Nhưng rồi bản tính trăng hoa khó bỏ, anh vẫn lén lút qua lại với cô ta, thậm chí thuê nhà riêng cho cô ta ở.
Tôi im lặng, không phải vì không biết gì, mà vì tôi cần thời gian. Tôi dành thời gian đó để gom đủ bằng chứng, vừa để bảo vệ con, vừa để bảo vệ công sức cả tuổi xuân này bỏ ra.
Hôm nay, anh trở về nhà với vẻ mặt rạng rỡ lạ thường. Vừa bước qua cửa, anh đã cười toe toét, khoe với tôi:
– Em biết không, thằng bé đẹp trai lắm! Da nó trắng bóc, mắt hai mí rõ ràng, mũi cao thẳng, y như minh tinh Hàn Quốc ấy!
Tôi cười nhạt, rót cho anh cốc nước rồi đặt xuống bàn.
– Anh vui thế cơ à?
– Ừ, vui chứ! – Anh đáp, giọng đầy tự hào. – Nó là con anh mà, trai hay gái cũng được, miễn là khỏe mạnh, dễ thương như vậy là anh mãn nguyện rồi.
Tôi gật đầu.
– Con anh… thật sự đẹp như tranh vẽ?
– Ừ! – Anh gật mạnh, mắt long lanh. – Anh định vài hôm nữa sắp xếp cho mẹ nó về đây ở cữ, anh sẽ chu cấp đầy đủ, em cũng nên nghĩ thoáng đi, dù sao nó cũng là con anh…
Tôi lặng người nhìn anh, tim đau nhói nhưng miệng vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh lùng. Tôi đứng dậy, đi vào phòng, lấy ra một xấp giấy, đặt xuống trước mặt anh.
– Anh xem đi.
Anh cau mày mở ra, mắt đảo qua những con chữ rồi trợn tròn. Đó là kết quả xét nghiệm ADN mà tôi đã bí mật nhờ người làm ngay sau khi cô ta sinh. Tôi nhìn anh, giọng khàn đi vì kìm nén:
– Tôi không nghĩ mình phải nhẫn nhịn anh suốt bao lâu nay, để cuối cùng anh mang về cho tôi một đứa trẻ không phải con anh. Anh tự đọc đi. Đứa bé ấy không hề có huyết thống với anh.
Minh tái mặt, lắp bắp:
– Em… em… em nói gì vậy? Sao… sao lại không phải? Nó… nó giống anh lắm mà!
– Giống? – Tôi cười nhạt. – Kết quả xét nghiệm ADN rõ rành rành ở đây. Nó không phải con anh. Còn anh, anh tự hỏi bản thân đi, khi anh cắm sừng tôi, thì chính cô ta cũng cắm sừng anh.
Anh run rẩy cầm tập giấy, đọc đi đọc lại đến nỗi tay run bần bật. Mồ hôi vã ra như tắm. Tôi nhìn anh, lòng không còn chút thương xót nào nữa. Bao nhiêu đêm anh đi không về, bao nhiêu lời nói dối, bao nhiêu lần con gái hỏi: “Bố đi đâu mà không ở với mẹ con mình?”… Tất cả trở thành đá tảng đè nặng lên trái tim tôi suốt 1 năm nay.
Anh nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu, giọng lạc đi:
– Em… em xét nghiệm lúc nào? Sao em làm thế?
– Sao ư? – Tôi ngẩng cao đầu. – Bởi vì tôi không ngu ngốc như anh nghĩ. Tôi đã biết từ khi cô ta có bầu. Và tôi làm thế để chứng minh cho anh thấy, người anh gọi là “thiên thần” ấy, thực ra chỉ là kết quả của một cuộc vui mà cô ta không chắc cha đứa bé là ai.
Anh đổ gục người xuống ghế, tay ôm đầu, thở dốc như sắp ngất. Tôi bước tới, nhìn thẳng vào mắt anh:
– Tôi đã chuẩn bị đơn ly hôn. Mọi tài sản, quyền nuôi con, tôi đã nhờ luật sư làm việc xong xuôi. Anh không cần phải van xin tôi như ngày trước. Tôi đủ mạnh mẽ để rời đi, bởi vì tôi biết, ở lại bên anh chỉ khiến bản thân và con gái khổ thêm.
Nói rồi, tôi quay lưng bước vào phòng. Cánh cửa khép lại, chặn tiếng gào khóc của anh bên ngoài. Tôi ngồi xuống, ôm con gái vào lòng, cảm nhận hơi ấm bé bỏng đang thiếp ngủ trên tay mình. Tim tôi bỗng nhẹ nhõm lạ thường.
Tôi biết, từ giờ phút này, cuộc đời của mẹ con tôi sẽ sang một trang mới. Trang của sự tự do, kiêu hãnh, không còn những đêm dài chờ chồng về, không còn nước mắt vì một người không xứng đáng.
Ngoài trời, cơn mưa đầu mùa đang rơi lất phất. Tôi khẽ cười, cảm nhận từng giọt mát lạnh rơi trên má. Mưa rửa trôi bụi bẩn, cũng như cách tôi rũ bỏ người đàn ông bội bạc kia ra khỏi cuộc đời mình. Tôi sẽ bắt đầu lại, cho chính tôi, và cho con gái tôi – đứa bé xứng đáng có một cuộc đời hạnh phúc hơn bất cứ đứa trẻ nào.