Cả nhà ngăn cản vẫn quyết ma/ng th/ai với tr/ai Tây, người phụ nữ U50 sho///ck ng/ất ngày đón con chào đời…
Ngọc năm nay gần 50 tuổi. Chị từng có một đời chồng nhưng chia tay từ năm 35 tuổi vì anh ấy thay đổi tình cảm. Từ đó tới giờ, chị sống lặng lẽ, chỉ đi làm rồi về nhà, quanh quẩn chăm sóc ba mẹ lớn tuổi. Nhiều người bảo chị khó gần, lại sợ cảnh con riêng con chung nên chẳng ai dám ngỏ lời. Chị cũng quen với cô đơn, cho đến khi chị gặp David – một người đàn ông nước ngoài kém chị hơn 10 tuổi.
David làm cho một tổ chức phi lợi nhuận, hay qua Việt Nam công tác. Anh cao lớn, đôi mắt xanh dịu dàng, lúc nào cũng nhìn chị đầy ấm áp. Ban đầu chị tránh né, nghĩ rằng anh chỉ muốn vui vẻ qua đường. Nhưng hơn một năm trôi qua, anh vẫn kiên nhẫn đợi, vẫn đưa đón chị đi làm, mua cho chị từ những thứ nhỏ nhất như hộp sữa, bó rau. Chị ngỡ ngàng khi lần đầu tiên trong đời có người đàn ông trẻ lại trân trọng và nâng niu mình đến thế.
Rồi anh ngỏ lời cầu hôn. Chị sợ. Sợ gia đình không chấp nhận, sợ hàng xóm bàn tán, sợ anh chỉ đang bồng bột. Nhưng David nắm tay chị, giọng tha thiết: “Anh muốn có một gia đình. Anh muốn có con với em.”
Cả nhà chị phản đối kịch liệt. Mẹ chị khóc, bảo: “Con gần 50 tuổi rồi, bụng bầu còn ra sao nhìn được. Nó trẻ hơn con cả chục tuổi, mai kia nó về nước bỏ con thì sao?”. Anh chị em thì khuyên: “Thôi, sống an yên tuổi xế chiều đi, đừng vất vả sinh nở. Sinh xong sức khỏe yếu ai chăm?”. Nhưng trái tim chị lại rung lên vì câu nói của David. Đã lâu lắm rồi, chị không còn nghĩ mình xứng đáng có được hạnh phúc trọn vẹn. Nay anh cho chị niềm tin, chị muốn nắm lấy, dù muộn màng.
Chị lén đi khám, bác sĩ bảo nguy cơ cao, khuyên chị nên cân nhắc kỹ. Nhưng chị vẫn quyết tâm. Chị bắt đầu uống vitamin, tập yoga, ăn uống điều độ. David cũng tạm nghỉ công tác để ở lại Việt Nam chăm sóc chị. Hàng xóm bàn tán, nhiều người xì xào rằng chị không khôn ngoan, có tuổi rồi còn cố gắng làm gì. Nhưng chị mặc kệ. Bụng chị lớn dần, đi đâu cũng có anh kè kè bên cạnh đỡ tay.
Đến tuần thai thứ 36, chị bị cao huyết áp, phải nhập viện gấp. Bác sĩ chỉ định mổ ngay. Trong giây phút nằm trên bàn mổ, chị run rẩy. Một phần sợ đau, phần khác sợ mình không kịp tỉnh dậy để nhìn mặt con. David nắm tay chị, hôn lên trán chị rồi thì thầm: “Em mạnh mẽ lắm. Anh và con đợi em.”
Tiếng con khóc vang lên trong phòng mổ. Bác sĩ reo lên: “Bé trai, 2,7kg, khỏe mạnh!” – cả thế giới như dừng lại với chị. Nước mắt chị trào ra. Nhưng ngay sau đó, huyết áp chị tụt nhanh, chị choáng và lịm đi. Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, y tá bác sĩ chạy ngược chạy xuôi, David quỳ gục trước cửa phòng mổ cầu nguyện.
May mắn thay, chị qua khỏi. Khi mở mắt, điều đầu tiên chị thấy là gương mặt phờ phạc của David, tay bế đứa bé nhỏ xíu quấn khăn trắng. Anh bật khóc: “Em làm anh lo lắng quá.”
Nhìn con trai đang ngủ ngoan, chị cũng rơi nước mắt. Chị không ngờ, ở tuổi gần 50, mình lại có thể được nghe tiếng con khóc chào đời, được gọi hai tiếng “mẹ ơi”. Ngày ra viện, cả nhà chị kéo đến. Mẹ chị cũng khóc. Bà run run đỡ đứa bé: “Mẹ không nghĩ con làm được điều này…”
Từ ngày đó, hàng xóm không còn xì xào nữa, chỉ lén nhìn theo chị với ánh mắt khác hẳn. Bởi không phải ai cũng đủ can đảm sống cho chính mình, dám phá bỏ định kiến để bước tới hạnh phúc, nhất là khi tuổi đã không còn trẻ. Mỗi lần David bế con đi dạo, còn chị đi bên cạnh, ai cũng tưởng chị là mẹ trẻ, còn anh là chồng lớn tuổi. Chị chỉ cười. Quan trọng nhất là chị được sống đúng với trái tim mình, còn người đời nghĩ thế nào, chị không bận tâm nữa.