×
×

Chăm vợ bị li///ệt 5 năm, một lần quên đồ về lấy, vừa mở cửa nhìn thấy… tôi đứng không vững

Chăm vợ bị li///ệt 5 năm, một lần quên đồ về lấy, vừa mở cửa nhìn thấy… tôi đứng không vững…

Tôi và Mai cưới nhau khi cả hai vừa ngoài 25. Mai xinh đẹp, hiền lành, là giáo viên tiểu học, còn tôi làm kỹ sư công trình, đi sớm về muộn nhưng luôn dành thời gian đưa vợ đi ăn, đi chơi. Ai cũng bảo tôi có phúc khi lấy được cô ấy.

Nhưng tai họa ập đến bất ngờ. Một vụ tai nạn giao thông khiến Mai chấn thương cột sống, liệt nửa người. Ngày bác sĩ thông báo vợ sẽ không thể đi lại, cô ấy khóc ngất trong vòng tay tôi. Tôi cũng khóc, nhưng chỉ dám khóc thầm trong nhà vệ sinh bệnh viện. Ra ngoài, tôi luôn nở nụ cười, an ủi vợ: “Không sao đâu, có anh ở đây rồi.”

Từ ngày ấy, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi xin chuyển về văn phòng gần nhà, sáng tranh thủ đút cháo cho vợ ăn rồi mới đi làm, trưa phi xe về đỡ vợ vệ sinh, chiều tối lại tất bật cơm nước, giặt giũ, tắm rửa cho cô ấy. Ban đêm, tôi xoa bóp tay chân để vợ đỡ co cứng, có khi nửa đêm cô ấy đau buốt, tôi thức trắng xoa dầu nóng.

Người ta bảo “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, nhưng tôi và Mai – ngược lại – “lửa đang cháy bị nước dập tắt”. Đã lâu rồi chúng tôi không còn gần gũi vợ chồng. Nhưng tôi không oán trách. Tôi yêu Mai, thương Mai hơn cả bản thân mình.

5 năm trôi qua như vậy. Nhiều lần mẹ tôi khóc, bảo tôi hãy ly hôn mà kiếm hạnh phúc mới, tôi gạt đi. Mắt Mai vẫn trong veo, nụ cười vẫn dịu dàng. Tôi không nỡ.

Hôm ấy, tôi đưa con trai đi học thêm rồi ghé siêu thị mua ít sữa cho vợ. Đến nơi mới sực nhớ quên ví ở nhà. Tôi vội quay xe về. Đẩy cửa bước vào phòng, định cầm ví rồi đi ngay nhưng vừa mở cửa, tôi sững sờ.

Mai đang ngồi. Đúng vậy, cô ấy đang ngồi trên giường, đôi chân cử động chậm rãi. Trước mặt Mai là chiếc gương lớn. Cô ấy chống tay lên thành giường, từ từ nhấc người đứng lên, run rẩy, khẽ nhíu mày vì đau. Tôi đứng im như tượng, tim đập loạn. Mai… có thể đứng dậy? Bao nhiêu cảm xúc vỡ oà, tôi suýt bật khóc vì sung sướng.

Nhưng rồi… cô ấy lên tiếng. Giọng Mai yếu ớt nhưng rõ ràng:

– Anh… sao anh về sớm vậy?

Mai quay lại, nhìn thấy tôi, gương mặt tái đi, đôi chân khụy xuống giường. Tôi lao tới đỡ, ôm chầm lấy cô ấy, nước mắt không kìm nổi:

– Em… em đi lại được rồi phải không? Sao em không nói với anh? Anh mừng quá…

Nhưng Mai không khóc, cũng không cười. Cô ấy quay mặt đi, giọng lạc hẳn:

– Em xin lỗi. Thật ra… em đã tập đi được từ gần một năm trước. Bác sĩ bảo chân em có thể phục hồi, chỉ cần kiên trì. Nhưng… em không muốn.

– Tại sao? – Tôi gào lên, tim đau nhói.

Mai bật khóc nức nở. Cô gục đầu vào vai tôi, đôi vai gầy run lên:

– Vì… suốt 5 năm qua, em mới cảm nhận được anh yêu em nhiều đến thế nào. Trước đây, anh quá bận rộn, em chỉ biết lặng lẽ chờ đợi. Nhưng khi em nằm liệt, em mới thấy anh thuộc về em hoàn toàn… Em sợ… nếu em đi lại được, anh sẽ lại lao vào công việc, sẽ chẳng còn thời gian ôm em, lau người cho em, chải tóc cho em mỗi sáng. Em sợ…

Tôi chết lặng. Hóa ra, người vợ tôi yêu thương nhất lại sợ hãi mất tôi đến vậy. Tôi siết chặt Mai vào lòng, hôn lên mái tóc xơ xác:

– Ngốc ạ… Anh sẽ chẳng đi đâu cả. Anh muốn thấy em đi lại, chạy nhảy, muốn lại cùng em đi dạo buổi tối, ăn kem vỉa hè như trước kia. Anh chăm em vì yêu em, chứ không phải vì em yếu đuối. Đứng dậy nhé, anh dìu em.

Mai khóc òa trong ngực tôi, đôi bàn tay bấu chặt vai chồng. Buổi chiều hôm ấy, tôi dìu cô ấy tập đi quanh phòng, từng bước chậm nhưng chắc chắn. Mặt trời ngoài khung cửa sổ dần khuất sau dãy nhà cao tầng, hắt vào phòng thứ ánh sáng vàng dịu, soi lên bóng hai vợ chồng chập chững, nhưng trong tim, tôi thấy rõ ràng – cuộc hôn nhân này, từ hôm nay, mới thực sự bắt đầu lại.

Related Posts

Lên chơi với gia đình anh trai ở Hà Nội, A Phàn bị chị dâu đổ thừa ăn c-ắp chiếc vòng bạc

Sáng ấy, Hà Nội rét ngọt. Mặt trời yếu ớt lẩn quẩn sau lớp mây xám xịt, rọi xuống con phố nhỏ lác đác lá vàng cuối…

Xe ta-ng vừa chở người mấ;/t rời khỏi cổng nhà đi h;/ỏa thi;/êu thì chiếc xe cứu thươ-ng lao theo sau, bác sĩ hét lớn

Buổi sáng hôm đó, cả dòng họ nhà bà Tư đứng nghiêm trang tiễn biệt bà lần cuối. Sau gần một tuần nằm viện không qua khỏi…

Vào giữa lúc h-ạ huy;/ệt, đứa cháu đích tôn từ xa chạy tới khóc thét “Nhầm người rồi”, ai cũng bỏ ngoài tai cho đến khi nhà tang lễ gọi điện đến dồn dập…

Bà Lý – 83 tuổi, trưởng tộc dòng họ Trần – vừa mất sau một cơn tai biến. Là người có tiếng cả vùng, tang lễ của…

Cô gái x-inh đ-ẹp ôm con xin trú mưa vào lúc nửa đêm, người đàn ông sống một mình thương hại cho ngủ nhờ nào ngờ sáng hôm sau thức dậy cả xóm tá hỏa gọi công an khi thấy

Ông Tư – sống một mình đã hơn chục năm ở cuối xóm – vốn là người kín tiếng, trầm mặc, nhưng hiền lành. Đêm đó mưa…

Người trên 75 tu;ổ;i không có lương hưu được hưởng 500.000 đồng mỗi tháng

Người từ 75 tuổi trở lên không có lương hưu, trợ cấp được nhận trợ cấp hưu trí xã hội 500.000 đồng/tháng. Muốn nhận khoản tiền này…

Công ty của chồng Á hậu Phương Nhi bán loạt xe VinFast VF 8 đã qua sử dụng, chuyện gì đây?

Toàn bộ xe VF 8 được phân phối trong đợt này đều trải qua quy trình kiểm định 139 bước tại nhà máy VinFast. Công ty Green…