Sáng hôm đó, Minh dậy sớm hơn thường lệ. Hôm nay là ngày phỏng vấn – vị trí lập trình viên tại một công ty công nghệ hàng đầu. Anh đã chuẩn bị suốt cả tuần, từ cách trả lời đến bộ vest ủi thẳng thớm. Minh biết, nếu thành công, đây có thể là bước ngoặt lớn trong đời mình.
Anh bước nhanh về phía trạm xe buýt, tai nghe phát nhạc nhẹ, lòng hồi hộp. Đến ngã tư, một tiếng hét chói tai làm anh giật mình. Một cô gái đang chới với giữa dòng xe cộ – chiếc túi của cô mắc vào xe máy, sắp bị kéo ngã.
Không nghĩ nhiều, Minh lao tới. Anh gạt mạnh tay lái chiếc xe máy sang một bên, kéo cô gái ra khỏi nguy hiểm. Người qua đường xúm lại. Cô gái hoảng hốt nhưng không bị thương. Minh thì rách áo và trầy nhẹ cánh tay. Đồng hồ điểm 8h47. Phỏng vấn bắt đầu lúc 9h. Kẹt xe phía trước. Không còn kịp nữa.
Minh đành xin lỗi cô gái rồi vội vã rời đi, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Anh đến nơi muộn 20 phút. Cuộc phỏng vấn đã kết thúc. Người lễ tân ái ngại lắc đầu: “Xin lỗi, họ đã chuyển sang ứng viên tiếp theo rồi.”
Minh ngồi thừ ở ghế đá gần đó. Cảm giác hụt hẫng dội xuống. Anh đã đánh đổi quá nhiều cho cơ hội này… và mất tất cả chỉ vì một phút bốc đồng?
Hai ngày sau, Minh nhận được một cuộc gọi lạ. Là cô gái hôm đó. Cô xin gặp anh để cảm ơn. Dù hơi ngại, Minh đồng ý.
Quán cà phê yên tĩnh. Cô gái mỉm cười, đưa cho Minh một phong bì.
– “Anh đã giúp tôi vô điều kiện. Tôi không thể quên được điều đó. Tôi là giám đốc nhân sự của một startup công nghệ đang mở rộng. Chúng tôi cần một người như anh – không chỉ có kỹ năng, mà còn có trái tim.”
Minh sững sờ. Tay run run mở phong bì – thư mời làm việc, mức lương tốt, cơ hội thăng tiến, kèm lời ghi chú tay: “Đôi khi, bỏ lỡ một cánh cửa là để thấy được cánh cửa khác tốt hơn.”
Anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt chân thành của cô gái. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Minh mỉm cười không gượng gạo.
Cuộc phỏng vấn anh bỏ lỡ hóa ra chỉ là bước ngoặt, không phải thất bại. Và người lạ anh cứu hôm đó – lại chính là người đưa tay kéo anh sang một chương mới rực rỡ hơn trong đời.
Minh nhận lời làm việc tại công ty khởi nghiệp ấy – một môi trường năng động, trẻ trung, nhưng cũng đầy áp lực. Cô gái tên Linh, giám đốc nhân sự, là người anh gặp thường xuyên những ngày đầu.
Dù là sếp, Linh luôn giữ thái độ bình dị, không bao giờ nhắc lại chuyện hôm đó trước mặt người khác. Nhưng trong ánh mắt cô, luôn có một sự tin tưởng đặc biệt dành cho Minh – không phải chỉ vì ân tình, mà vì năng lực thực sự của anh.
Sau giờ làm, thỉnh thoảng họ cùng đi ăn tối. Lúc thì ăn bánh mì đầu hẻm, lúc thì cà phê muộn ở một quán rooftop yên tĩnh. Họ nói về công nghệ, về những ước mơ, về áp lực khởi nghiệp, rồi dần dần – về những điều riêng tư hơn.
Minh biết Linh từng bị phản bội trong một mối quan hệ cũ, nên cô khép mình. Còn Linh nhận ra Minh là kiểu người hiếm gặp: điềm tĩnh, chân thành, không đua chen.
Có lần, sau một buổi họp căng thẳng, Minh ở lại trễ hoàn thiện bản demo. Khi anh bước ra khỏi văn phòng lúc 9 giờ tối, Linh đứng đó, với hai ly trà sữa và câu nói giản dị:
– “Tôi không biết anh thích vị gì, nên mua đại hai loại. Cái nào không cay thì để tôi uống.”
Minh bật cười. Giây phút đó, mọi thứ không còn là sếp với nhân viên, không còn là người mang ơn hay người giúp đỡ. Họ chỉ là hai người trẻ đang cố gắng – và dần dựa vào nhau.
Vài tháng sau:
Công ty tăng trưởng mạnh. Minh được bổ nhiệm làm trưởng nhóm kỹ thuật. Trong buổi tiệc công ty, khi mọi người đã hơi say, một đồng nghiệp trêu:
– “Ủa hai người quen nhau từ đâu mà hợp cạ dữ vậy? Hay là… có gì đó rồi?”
Linh chỉ cười, không đáp. Minh cũng vậy. Nhưng tay anh thì đã đặt nhẹ lên tay cô – lần đầu tiên, công khai.
Kết:
Từ một lần cứu người, Minh không chỉ có được công việc, mà còn tìm thấy một mối quan hệ không ai ngờ tới – một người bạn đồng hành, một người hiểu anh mà không cần nói nhiều. Cơ hội anh tưởng đã mất, lại mở ra lối đi đẹp hơn cả những gì anh từng mong đợi.