Chàng trai nghèo vì quá túng quẫn nên đã đồng ý cưới người phụ nữ 70 tuổi, 10 ngày sau anh phát hiện ra bí mật ki/nh ho/àng thì đã muộn
Dũng – chàng trai 29 tuổi quê miền Trung – từng là kỹ sư xây dựng, hiền lành, chăm chỉ, và hết lòng vì mẹ. Nhưng sau dịch bệnh, công ty phá sản, anh thất nghiệp, lâm vào cảnh nợ nần. Cùng lúc đó, mẹ anh phát hiện bị suy thận giai đoạn cuối, cần chạy chữa dài ngày và chi phí tốn kém.
Trong lúc bế tắc, một người quen ở Sài Gòn giới thiệu cho Dũng một “cơ hội đổi đời”. Cụ thể, có một người phụ nữ lớn tuổi – bà Hường, 70 tuổi – giàu có, sống độc thân trong một biệt thự quận 2, đang cần một người đàn ông trẻ “làm chồng hợp pháp”. Không vì tình cảm, không vì gắn bó lâu dài – chỉ để làm thủ tục và cùng sống trong một mối quan hệ có hợp đồng rõ ràng. Sau khi kết hôn, Dũng sẽ nhận được 2 tỷ đồng chuyển khoản và được lo cho mẹ đi chữa bệnh.
Dũng đắn đo hai ngày. Anh không phải người thực dụng, nhưng khi nhìn mẹ nằm lọc máu trong bệnh viện quận, ánh mắt bà đỏ hoe khi hỏi:
“Chừng nào mẹ được chuyển viện vậy con?”
Anh biết mình không còn lựa chọn.
Đám cưới được tổ chức nhanh chóng, không khách mời, không váy cưới, không lời chúc phúc. Chỉ vài tấm ảnh để hoàn tất giấy tờ. Về sống chung, bà Hường giữ đúng lời: không động chạm, không ép buộc, chỉ cần Dũng ở lại, ăn cơm cùng, trò chuyện nếu bà buồn.
10 ngày trôi qua, mọi thứ tưởng như yên ổn. Nhưng rồi, một buổi chiều, có người đàn ông trung niên đến – tự xưng là luật sư riêng của bà. Ông đưa Dũng một bản phụ lục:
Nếu ly hôn trong vòng 5 năm, anh không được quyền thừa kế, không được đòi lại số tiền nào, và không được công khai bất kỳ điều gì về cuộc sống trong căn nhà này.
Dũng bắt đầu hoang mang. Tối hôm đó, anh âm thầm tìm kiếm thông tin về bà Hường. Và rồi, anh chết lặng khi phát hiện: bà từng “sống chung” với 3 người đàn ông trẻ trước đó – tất cả đều biến mất sau vài tháng, không kiện tụng, không lời giải thích. Một người trong số đó từng kiện vì bị lợi dụng, nhưng thua vì ký hợp đồng quá chặt.
Dũng bàng hoàng. Anh nhận ra mình không phải người đầu tiên – chỉ là một phần trong “vòng lặp” đầy tính toán. Anh nhìn lại số tiền đã dùng để trả nợ, chữa bệnh cho mẹ… và hiểu rằng, nếu giờ bỏ đi, danh dự mất sạch. Nhưng ở lại, anh cũng không còn là chính mình.
Sáng hôm sau, khi luật sư quay lại, Dũng không ký. Anh nói thẳng:
“Tôi thà làm lại từ đầu, còn hơn sống thêm một ngày với sự xấu hổ.”
Anh rút toàn bộ số tiền còn lại trong tài khoản, viết đơn ly hôn, rời khỏi căn biệt thự ấy với một ba lô và nỗi cay đắng dày đặc.
Dũng quay về quê, xin làm lại từ đầu ở một công trình nhỏ. Tin đồn “cưới bà già lấy tiền rồi bị đuổi” lan khắp vùng. Người ta cười cợt, miệt thị. Anh im lặng. Không thanh minh, không biện hộ.
Một thời gian sau, Dũng cùng người bạn mở lớp dạy nghề miễn phí cho trẻ em nghèo: dạy sửa điện, học mộc, làm thợ xây – những thứ mà anh từng giỏi. Mỗi ngày, anh đi làm từ sớm, chiều về dạy học, tối đưa mẹ đi điều trị.
Một hôm, có người quay lén buổi học và đăng lên mạng:
“Chàng trai từng bị miệt thị vì ‘cưới bà già lấy tiền’ – giờ là thầy dạy nghề cho trẻ nghèo.”
Clip lan truyền nhanh chóng. Nhiều người nhận ra Dũng – và lần đầu, họ thay đổi cái nhìn về anh.
Vài tuần sau, một chương trình truyền hình đến phỏng vấn. Dũng kể hết – không né tránh, không đổ lỗi, chỉ coi đó là một bài học. Anh kết thúc bằng câu nói khiến nhiều người rơi nước mắt:
“Ai cũng có lúc bước sai đường. Nhưng nếu còn đủ can đảm quay lại, thì đó không phải là thất bại, mà là sự trưởng thành.”
Ít lâu sau, luật sư của bà Hường bất ngờ liên hệ: bà đã chuyển khoản một số tiền ủng hộ lớp học, đứng tên “Người đàn ông duy nhất rời đi với danh dự nguyên vẹn”.
Dũng không trả lời. Anh chỉ lặng lẽ chuyển tiền vào quỹ học bổng dành cho học sinh mồ côi – và tiếp tục cuộc sống bình dị, chân thành… như cách một người từng lầm đường đang tìm lại chính mình.