Hưng làm quản lý chuỗi kho vận cho một công ty lớn, thường xuyên phải đi công tác xa nhà, có khi kéo dài hàng tuần. Vợ anh – Lan – làm thiết kế đồ họa, làm việc tại nhà, ít bạn bè thân thiết, sống khép kín và trầm lặng trong căn hộ chung cư cao tầng.
Thời gian đầu, Lan vẫn chịu đựng được cảm giác lẻ loi. Nhưng dần dần, sự yên ắng trong căn nhà ngày càng trở nên nặng nề. Cô bắt đầu thấy trống trải, những bữa cơm một mình lạnh ngắt, những buổi tối chỉ có tiếng điều hòa và đèn ngủ mờ mờ.
Rồi Quân – người hàng xóm mới chuyển đến, sống một mình – thường xuyên qua hỏi thăm. Ban đầu là vài lời chào hỏi, rồi sửa vòi nước, giúp gắn lại giá sách. Anh nói chuyện nhẹ nhàng, biết lắng nghe, và đặc biệt luôn có mặt mỗi khi Lan cần.
Một chiều mưa lớn, điện bị ngắt. Quân mang sang vài cây nến và gợi ý cùng dùng bữa đơn giản. Lan do dự. Nhưng rồi… cô gật đầu.
Một tuần sau, Hưng bất ngờ kết thúc công việc sớm. Thay vì báo trước, anh quyết định sẽ tạo bất ngờ cho vợ. Anh rời sân bay lúc 6 giờ tối, mang theo một bó hoa nhỏ – thứ Lan từng thích, cùng vài món ăn cô yêu.
Về đến nhà, anh thấy cửa chỉ khép hờ. Trong phòng khách, đèn mờ, có tiếng nhạc nhỏ, và trên bàn là hai ly nước chưa uống hết.
Anh bước vào với vẻ mặt khó hiểu. Rồi anh dừng lại trước cánh cửa phòng ngủ đang hé.
Tiếng trò chuyện thì thầm, cùng những âm thanh không rõ ràng vọng ra. Anh lặng người.
Hưng đẩy cửa ra.
Trước mặt anh là khung cảnh không một người chồng nào mong muốn. Lan sững sờ. Quân chết lặng. Không ai nói nên lời. Không ai biện minh. Không tiếng giải thích. Không lời xin lỗi.
Chỉ có ánh mắt của Hưng – thất vọng, trống rỗng – rồi anh lặng lẽ rút điện thoại, không phải để ghi lại, mà là để tắt toàn bộ thông báo, rồi quay lưng bước đi.
Hôm sau, Lan nhận được một tin nhắn duy nhất:
“Anh để giấy tờ trên bàn. Không cần nói gì thêm. Mọi thứ đã đủ rõ.”
Tài khoản chung bị hủy. Chiếc xe cô sử dụng được thu hồi. Tài sản từng đứng tên hai người được bắt đầu xử lý lại theo đúng luật. Căn nhà chung chuẩn bị được bán.
Lan không lên tiếng. Cô hiểu, có những điều đã vượt qua giới hạn mà lời nói không thể cứu vãn.
Còn Hưng, anh im lặng rời khỏi thành phố, chuyển về sống gần biển, bắt đầu lại cuộc sống mà không ai còn biết đến chuyện cũ. Anh không trách móc, nhưng cũng không quên.
Đôi khi, việc quay về sớm chỉ để biết… mình nên rời đi sớm hơn.