Chiều muộn, Hương đang nấu bữa tối thì điện thoại đổ chuông. Người gọi là một cán bộ từ tổ kiểm tra giao thông. Giọng anh nghiêm nghị:
– Chị là vợ anh Trần Minh Hoàng, đúng không ạ? Anh ấy vừa được mời về làm việc vì có hành vi vượt đèn đỏ và không mang theo giấy tờ tùy thân. Phiền chị đến hỗ trợ làm thủ tục xác minh.
Hương bối rối. Chồng cô vừa nói đang công tác ở Đà Nẵng, sao lại có mặt ở TP.HCM?
Cô cố gọi cho Hoàng nhưng điện thoại anh tắt máy. Linh cảm điều gì đó không ổn, Hương vội đến địa điểm theo chỉ dẫn.
Tại đây, một cán bộ trẻ tiếp đón cô và nhẹ nhàng giải thích:
– Chúng tôi giữ xe anh Hoàng do lỗi vi phạm giao thông. Nhưng điều đáng nói là… anh ấy không đi một mình.
Hương khựng lại.
– Ý anh là…?
– Khi kiểm tra hình ảnh từ camera giám sát, chúng tôi thấy anh ấy đang chở một cô gái trẻ. Hai người trò chuyện thân mật. Và khi làm việc với tổ kiểm tra, anh ấy nói mình chưa có gia đình.
Toàn thân Hương lạnh ngắt.
Cô được cho xem đoạn trích hình ảnh. Quả đúng là Hoàng – chồng cô – đang ngồi trên xe cùng một cô gái, nở nụ cười thoải mái. Chiếc xe đó chính là xe hai vợ chồng đang sử dụng, đăng ký tên cô. Còn cô gái kia… hoàn toàn xa lạ.
Chỉ vì một lần vượt đèn đỏ, mọi thứ đã rõ ràng.
Tối đó, Hoàng trở về, thấy vợ ngồi chờ sẵn ở phòng khách, tay cầm tập tài liệu. Không giận dữ, không nước mắt – chỉ là ánh mắt bình thản khiến người đối diện khó chịu.
– Anh nói Đà Nẵng mà lại xuất hiện ở ngã tư Nguyễn Văn Trỗi à? – Hương cất tiếng.
Không để chồng kịp phản ứng, cô đẩy về phía anh bản ghi nhận vi phạm cùng ảnh từ camera giám sát. Mọi chuyện không cần phải nói thêm.
Ba ngày sau, cô để lại trên bàn một phong bì có lá đơn cùng lời nhắn:
– Em không tiếc thời gian đã qua. Em chỉ tiếc… mình tin vào điều không xứng đáng.
Câu chuyện nhanh chóng lan truyền với lời nhắc nhở:
“Có những bí mật tưởng chừng được giấu kỹ, nhưng rồi cũng bị ánh sáng ngoài đường phố vạch trần.”