×
×

Chồng ơi… em không cần ăn xoài nữa đâu… Anh về với em đi…

Ngôi nhà nhỏ nằm cuối con hẻm vẫn còn ánh đèn vàng leo lét. Trên chiếc giường đơn kê cạnh cửa sổ, người phụ nữ trẻ ôm bụng ngồi im lặng, tay vẫn cầm quả xoài dở. Ánh mắt cô nhìn mãi về phía cửa, nơi người chồng trẻ lẽ ra sẽ bước vào sau vài phút… như mọi lần.

Nhưng đêm nay, cánh cửa ấy không còn mở ra nữa.

Hai vợ chồng – Thắng và Vy – cưới nhau được hơn một năm. Họ còn trẻ, chưa có nhiều tiền bạc, nhưng sống với nhau bằng tình cảm đong đầy. Cả hai làm công nhân, thuê một căn phòng nhỏ nhưng luôn đầy ắp tiếng cười.

Khi biết Vy mang thai, Thắng mừng rơi nước mắt. Anh đi làm tăng ca nhiều hơn, dành dụm từng đồng để chuẩn bị cho em bé. Vy nghén nặng, không ăn được gì ngoài vài món trái cây – đặc biệt là xoài chua. Có hôm nửa đêm thèm, cô rụt rè hỏi:

“Hay để mai em ăn cũng được…”

Nhưng Thắng chỉ cười, vớ lấy áo khoác và nói:

“Vợ anh thèm thì phải có, đợi anh 15 phút nhé!”

Đêm nào cũng vậy, anh đi, rồi về với bịch xoài cắt sẵn, thêm chút muối ớt.

Đêm định mệnh ấy, trời bất chợt đổ mưa nhẹ. Vy nôn nhiều, mệt mỏi, nhìn chồng đang loay hoay phơi đồ, khẽ nói:

“Tự nhiên em thèm xoài chua ghê…”

Anh quay lại, ánh mắt vẫn dịu dàng:

“Vậy đợi anh xíu, anh ra đầu hẻm mua. Mưa nhỏ thôi, không sao đâu.”

Rồi anh khoác áo mưa, phóng xe đi.

Vy đợi. 15 phút… 30 phút… rồi một tiếng.

Cô bắt đầu lo lắng, nhưng nghĩ chắc anh ghé qua cửa hàng khác mua loại xoài ngon hơn.

Cho đến khi tiếng điện thoại vang lên. Một số lạ. Một giọng người đàn ông xa lạ.

Vy lặng người.

Người ta bảo đó chỉ là một tai nạn giao thông, một chiếc xe máy trượt ngã giữa đêm mưa. Nhưng với Vy, đó là cả bầu trời sụp đổ.

Khi đến nơi, trong tay Thắng vẫn còn cầm túi xoài anh chưa kịp mang về.

Tang lễ giản dị được tổ chức ở xóm trọ nhỏ. Hàng xóm, đồng nghiệp, bạn bè lặng lẽ đến thắp hương. Ai cũng nghẹn lòng khi thấy người vợ trẻ – bụng bầu đã lộ rõ – ôm chặt chiếc áo của chồng, không rời.

Vy không khóc nhiều. Cô chỉ nhìn di ảnh, thì thầm:

“Anh ơi… em không cần ăn xoài nữa đâu… chỉ cần anh về với em thôi… Mỗi đêm em vẫn đợi anh gõ cửa, gọi em dậy… Mỗi lần mở mắt, em lại mong đó chỉ là giấc mơ.”

Sau ngày tiễn chồng, Vy quay lại làm công nhân bán thời gian. Cô vẫn giữ căn phòng cũ, vẫn treo chiếc áo mưa anh mặc đêm hôm đó, vẫn giữ nguyên chiếc bịch nhựa đựng xoài chưa ăn hết.

Cô thường kể cho con trong bụng nghe về “ba Thắng” – một người cha hiền lành, luôn yêu thương mẹ con cô hết mực.

“Ba con đi lấy xoài cho mẹ… rồi không về kịp để nhìn thấy con. Nhưng con hãy tin, con được sinh ra là bởi tình yêu đẹp nhất.”

Tình yêu đôi khi chẳng cần hoa hồng hay nhẫn kim cương.
Chỉ là những túi xoài giữa đêm mưa,
Là sự lặng thầm hy sinh không cần báo đáp.
Và là những người ở lại, gắng sống tiếp — vì một lời hứa chưa kịp nói trọn.

Related Posts

Nhà nào đang ăn mì chính của hãng này thì vứt đi ngay

Bộ Y tế đề nghị Phú Thọ rà soát hồ sơ tự công bố sản phẩm mì chính (bột ngọt) của công ty TNHH Famimoto Việt Nam;…

Rù/ng mì/nh công nghệ làm nước mắm g/iả

Được nhiều người giới thiệu rằng một số nơi ở Quảng Bình thường bán nước mắm đặc sản Phú Quốc và Nam Ngư rất rẻ và thơm…

Diễn biến mới vụ Tập đoàn Sơn Hải trượt thầu, lập tổ kiểm tra liên ngành

Phó Thủ tướng Trần Hồng Hà giao Bộ Tài chính phối hợp với Bộ Xây dựng thành lập Tổ công tác liên Bộ tiến hành kiểm tra…

Xe ô tô có biển số sau 9 lần vượt tốc độ chỉ trong 15 ngày: Số tiền nộp phạt nguội đã lên đến 37 triệu đồng

Vi phạm vượt quá tốc độ của phương tiện này đã hệ thống camera giám sát giao thông ghi lại trong khoảng thời gian từ ngày 23/3…

Chi tiết vụ tương ớt Chinsu bị thu hồi ở Nhật

Chính quyền thành phố Osaka, Nhật Bản vừa thu hồi trên 18.000 chai tương ớt Chin-su của Công ty Masan (Việt Nam), gây lo lắng cho người…

Tương ớt Chinsu bị thu hồi ở Nhật

Chính quyền thành phố Osaka, Nhật Bản vừa thu hồi trên 18.000 chai tương ớt Chin-su của Công ty Masan (Việt Nam), gây lo lắng cho người…