“Chú ơi, làm ba con một ngày được không?” – Câu nói khiến người đàn ông thay đổi cả cuộc đời
Trời mùa đông se lạnh, những cơn gió thổi qua khu công viên vắng người khiến lòng người cũng thêm trống trải. Anh Minh – một người đàn ông ngoài bốn mươi, thành đạt, sống trong căn hộ cao cấp giữa phố thị, vừa kết thúc một cuộc họp căng thẳng. Anh chọn công viên làm nơi dừng chân để thư giãn trước khi về nhà. Một ly cà phê nóng trên tay, ánh mắt vô hồn nhìn về phía xa xăm. Anh có mọi thứ, trừ gia đình.
Khi còn trẻ, Minh từng yêu sâu đậm một người con gái. Nhưng vì mải mê theo đuổi sự nghiệp, anh bỏ lỡ cô, cũng như luôn hoãn lại chuyện kết hôn. Đến khi anh muốn ổn định, thì cô đã có gia đình riêng. Từ đó, anh khép lại trái tim mình, sống một cuộc đời lặng lẽ và đơn độc.
Đang miên man với dòng suy nghĩ, một bàn tay nhỏ kéo nhẹ tay áo anh. Anh quay sang thì thấy một bé gái chừng 5-6 tuổi, tóc buộc hai bên, quần áo đã cũ nhưng mắt sáng long lanh. Cô bé khẽ cười rồi cất tiếng:
– “Chú ơi, làm ba con một ngày được không?”
Anh sững người, ngỡ mình nghe nhầm. Câu nói quá bất ngờ, quá ngây thơ nhưng lại khiến tim anh đau nhói.
– “Tại sao con lại hỏi chú như vậy?” – Anh cúi xuống hỏi nhẹ nhàng.
Cô bé mím môi một chút rồi nói nhỏ:
– “Vì con chưa bao giờ có ba. Mẹ con nói ba bỏ đi khi con còn trong bụng. Hôm nay trường con tổ chức Ngày Gia Đình, ai cũng có ba mẹ đến dự, còn con chỉ có mẹ. Con thấy chú ngồi một mình, con nghĩ chú là người tốt…”
Câu nói của bé như một nhát dao cứa vào lòng anh. Minh không hiểu sao mắt mình lại cay đến thế. Anh nhìn cô bé, bất giác gật đầu:
– “Ừ, hôm nay chú sẽ làm ba của con.”
Thế là, cả buổi chiều hôm đó, anh dắt tay cô bé đi dạo khắp công viên, mua cho bé một cây kẹo bông, hai cây kem, thậm chí chơi cùng bé ở khu trò chơi thiếu nhi. Bé cười suốt, còn anh thì nhận ra nụ cười ấy đã sưởi ấm trái tim mình sau bao năm giá lạnh.
Chiều muộn, một người phụ nữ tất bật chạy đến, mặt lo lắng. Cô chính là mẹ của bé – chị Lan, làm phục vụ trong quán ăn gần đó. Sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, chị Lan rối rít xin lỗi, còn Minh thì chỉ cười hiền:
– “Không sao đâu chị. Thật ra hôm nay nhờ cháu, tôi mới cảm nhận được điều mà cả đời mình bỏ lỡ.”
Từ hôm đó, anh Minh thường xuyên đến thăm hai mẹ con. Anh giúp bé học bài, sửa lại chiếc xe đạp cũ, rồi phụ chị Lan sơn lại căn phòng nhỏ đang sống. Tình cảm cứ thế lớn dần lên theo năm tháng.
Một năm sau, bé gái ấy lại nói:
– “Chú ơi, làm ba con… mãi mãi được không?”
Lần này, anh Minh mỉm cười, quay sang nhìn chị Lan đang ngượng ngùng, rồi gật đầu chắc nịch. Đôi mắt anh ánh lên niềm hạnh phúc – thứ mà anh tưởng mình sẽ chẳng bao giờ tìm thấy trong đời.
Và rồi, người đàn ông từng sống cô độc suốt gần nửa đời người đã có một gia đình – chỉ nhờ vào câu nói tưởng chừng đơn giản của một đứa trẻ:
“Chú ơi, làm ba con một ngày được không?”