×
×

Cô ấy dùng chính chiếc điện thoại tôi mua, ngồi trên chính chiếc xe tôi mua, để liên lạc, gặp gỡ người khác

Tôi tên Nam, 34 tuổi, chủ một gara ô tô nhỏ nhưng làm ăn ổn định. Không giàu sang gì, nhưng cũng đủ sống và lo cho người yêu – Linh – những điều tốt nhất tôi có thể.

Tôi yêu Linh hơn hai năm. Cô ấy kém tôi gần 8 tuổi, xinh xắn, nhẹ nhàng, từng nói rằng: “Chỉ cần anh là đủ.” Tin câu đó, tôi bắt đầu chiều cô ấy bằng tất cả những gì tôi có. Điện thoại mới – tôi mua. Xe tay ga cô thích – tôi trả góp. Mỗi lần cô bảo “anh ơi xe em cũ rồi, dễ hư”, tôi lại bấm bụng gói lại tiền công tháng đó để đổi chiếc mới.

Tôi không tiếc gì. Vì nghĩ mình đang đầu tư cho tương lai, cho một người vợ.

Rồi một ngày chủ nhật, tôi rảnh rỗi nên rủ Linh đi dã ngoại. Cô bảo bận, có việc với bạn gái. Tôi không nghi ngờ gì, chỉ đưa chìa khóa xe cho cô mượn, kèm lời dặn: “Đi cẩn thận.”

Hôm đó tôi ở gara một mình, mở cửa xe để lấy sổ bảo hành, thì điện thoại tôi tự động kết nối Bluetooth với hệ thống của xe. Đáng ra nó phải kết nối với xe của tôi cơ. Nhưng hiện lên màn hình là chiếc xe SH mới mua cho Linh. Tôi nhìn kỹ lại: một đoạn ghi âm cuộc gọi gần nhất hiện lên dòng chữ “yêu lắm, mai lại nha.”

Tôi ngây người. Tay run run bấm vào đoạn ghi âm. Đó là cuộc trò chuyện của Linh. Giọng cô ấy ngọt như rót mật, gọi ai đó là “anh”, cười khúc khích rồi hẹn gặp vào chiều hôm sau. Thậm chí còn nhắc: “Xe em còn xăng, hôm nay em chạy xe anh Nam cho, chứ xe cũ quá chán.”

Tôi cảm thấy… không còn gì để nói.

Cô ấy dùng chiếc điện thoại tôi mua – để nhắn tin, gọi điện cho người khác.

Cô ấy ngồi trên chiếc xe tôi mua – để đến chỗ hẹn với người đàn ông khác.

Và tôi – là kẻ đang ngồi trong xó xỉnh một gara đầy dầu mỡ, nghe lại cuộc trò chuyện của người mình yêu như kẻ ngoài cuộc.

Tôi không làm ầm lên. Tối hôm đó, tôi gửi Linh một tin nhắn: “Mai em rảnh không, anh muốn mượn xe một chút.” Cô trả lời lạnh tanh: “Mai em có hẹn, cuối tuần nhé?”

Tôi chỉ nhắn lại: “Ừ. Vậy xe, điện thoại, những gì anh mua cho em – anh giữ lại nhé. Còn tình cảm của em cho người khác – em cứ giữ lấy.”

Rồi tôi chặn số.

Đêm ấy, tôi không ngủ được. Không phải vì đau, mà vì thấy mình… tỉnh.

Người ta có thể nghèo tiền bạc, nhưng đừng nghèo nhân cách. Tôi mua đồ không phải để sở hữu cô ấy, nhưng ít nhất, tôi nghĩ mình xứng đáng nhận lại chút tử tế.

Từ hôm đó, tôi không còn gọi Linh là “người yêu cũ”. Tôi gọi cô ấy là “bài học đắt giá nhất mà tôi từng mua – bằng chính tiền của mình.”

Related Posts

Phút cuối cùng của máy bay chở 242 người bị rơi ở Ấn Độ qua lời kể nhân chứng: Dường như nghe thấy tiếng g;ào kh;óc trong tu;yệt v;ọng

hỉ vài phút sau khi cất cánh, phi hành đoàn của máy bay Air India đã thực hiện cuộc gọi khẩn cấp về mặt đất và mất…

Giả thuyết ban đầu về nguyên nhân của thảm kịch rơi máy bay Ấn Độ khiến toàn bộ phi hành đoàn tuvong: Kinhkhung như được tiên đoán trước 

Các chuyên gia hàng không đã đưa ra những giả thuyết ban đầu về nguyên nhân dẫn tới vụ rơi máy bay chở 242 người ở Ấn…

Vụ máy bay rơi ở Ấn Độ: Không có phép màu nào xảy ra, toàn bộ 242 người nằm lại dưới đống đổ nát, chạy rụi không còn gì

Theo thông tin mới nhất, hơn 100 thi thể đã được đưa đến một bệnh viện ở Ahmedabad sau vụ tai nạn ngày 12/6. Ủy viên cảnh sát…

Cháu trai tôi dại gái nằng nặc đòi cưới cô thợ sửa xe tỉnh lẻ, cả họ phản đối vì nhìn toàn dầu xe đ-e;n nhẻm

Cháu trai tôi – Tuấn, đẹp trai, học giỏi, tương lai rộng mở. Ai cũng nghĩ nó sẽ lấy tiểu thư thành phố, hoặc chí ít cũng…

Tới nhà bạn thân sửa máy lạnh, tôi b//ủn rủ//n khi thấy chiếc váy treo trong phòng ngủ giống hệt của vợ mình

Tôi và Hùng là bạn thân từ thời đại học, gắn bó với nhau gần chục năm. Cả hai cùng vào Sài Gòn lập nghiệp, cùng trải…

Lấy chồng miền Trung, sống chung 8 năm với gia đình nhà chồng rồi nhận lại câu nói b:ấ:t hạnh

Tôi sinh ra ở một thành phố miền Trung nắng gió, không phải con nhà giàu có gì. Bố mẹ tôi đều là công chức bình thường….