Năm Trinh 23 tuổi, cả dòng họ Nguyễn tưởng như sắp được đón một đám cưới “xứng đôi vừa lứa” – vì cô vừa tốt nghiệp thủ khoa đại học, lại là con gái út xinh đẹp, ngoan hiền, được nhiều người theo đuổi. Bố mẹ cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho một mối nhân duyên môn đăng hộ đối.
Cho đến khi Trinh tuyên bố sẽ cưới… ông Lâm – một cụ ông 80 tuổi, sống ẩn dật ở cuối làng, người mà cô quen biết trong một lần làm nghiên cứu thực địa ngành y học cổ truyền.
Mẹ cô chết sững. Bố cô đập vỡ cả mâm cơm. Anh trai cô thì hét lên:
– “Con nghĩ kỹ chưa? Ông ấy già hơn cả ông nội! Mày làm nhục cả họ này!”
Trinh gật đầu, ánh mắt cứng cỏi:
– “Con nghĩ kỹ rồi. Con yêu ông ấy. Và con chọn ở bên ông ấy, dù có mất tất cả.”
Mẹ cô xé tấm thiệp cưới, dằn mặt:
– “Nếu con bước chân ra khỏi nhà vì cái đám cưới ấy, thì đừng bao giờ quay lại nữa. Từ nay, coi như chúng ta không có nhau!”
Người đàn ông bị nguyền rủa
Ông Lâm là một người kỳ lạ. Tóc bạc trắng, dáng người nhỏ, lưng hơi còng, sống một mình trong căn nhà cổ phủ rêu bên bìa rừng. Người làng đồn ông từng giàu có, có vợ con đề huề, nhưng sau một tai nạn, vợ con mất hết. Từ đó ông sống ẩn, không giao du với ai, ngày ngày hái thuốc, viết sổ tay, và dạy học online cho sinh viên ngành y.
Trinh quen ông từ một buổi thực tập. Cô ấn tượng bởi kiến thức sâu sắc và lối sống chuẩn mực, giản dị. Cô xin đến học riêng, rồi dần dần, cảm phục, gắn bó… và yêu lúc nào không hay.
Đám cưới trong nước mắt
Không ai trong họ hàng đến dự. Bố mẹ cô chặn mọi cuộc gọi. Cô mặc áo dài trắng, tự cài hoa cưới, tự đi bộ đến nhà ông Lâm.
Chỉ có vài học trò cũ của ông, cùng vài đứa trẻ hàng xóm được ông từng chữa bệnh đến tặng bó hoa nhỏ.
Người làng kéo đến xem như hội chợ. Có người lén quay clip, đưa lên mạng với dòng tiêu đề mỉa mai: “Hot girl lấy cụ ông 80 tuổi: Chuyện lạ hay chiêu trò?”
Cô dâu mỉm cười, nhưng ai cũng thấy rõ khóe mắt đỏ hoe. Đêm đó, cô ngồi trước hiên nhà, nghe tiếng gió rừng và tiếng cười cợt vọng lại từ ngoài cổng. Nhưng ông Lâm chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô:
– “Cuộc đời con bắt đầu từ hôm nay. Mọi sóng gió rồi sẽ qua.”
Cuộc sống không như cổ tích
Những ngày sau hôn lễ, Trinh bước vào cuộc sống mà không ai hình dung được: dậy từ 4h sáng đun thuốc, chăm sóc cho ông Lâm – người bắt đầu yếu đi sau tuổi 82, đôi lúc hay quên, nói nhảm, mất ngủ.
Tiền bạc chẳng có nhiều, căn nhà thì dột nát, đất đai từng bị người thân ông tranh chấp. Trinh phải đi dạy thêm online, tranh thủ viết sách giúp ông ghi lại kiến thức cổ truyền, hy vọng một ngày có thể in ra để truyền lại cho thế hệ sau.
Trong khi bạn bè khoe túi hiệu, đi du lịch, check-in nhà hàng, cô vùi mình vào những đêm mưa lạnh, xoa bóp lưng cho chồng, và lặng lẽ uống thuốc giảm đau vì suy nhược cơ thể.
Mỗi lần ra chợ, người ta vẫn xì xào:
– “Thấy chưa? Cứ tưởng tình yêu cao thượng. Giờ thì chỉ là giúp ông ta… chờ chết.”
Bi kịch không báo trước
Năm thứ ba sau cưới, ông Lâm bị đột quỵ. Trinh tự mình bế ông từ giường ra xe, gọi cấp cứu, thức trắng 7 ngày 7 đêm trong bệnh viện. Đến ngày thứ tám, ông Lâm ra đi, không kịp trăn trối.
Cô không khóc. Chỉ cúi đầu, lặng lẽ đưa tang bằng xe ba gác, vì không đủ tiền thuê xe dịch vụ. Người làng bắt đầu… im lặng.
Ba ngày sau lễ tang, luật sư đến tìm cô. Hóa ra trước khi qua đời, ông Lâm đã hoàn tất thủ tục chuyển nhượng bản quyền toàn bộ tài liệu nghiên cứu y học cổ truyền – gồm hơn 3000 trang viết tay, 2.000 mẫu cây thuốc – sang tên Trinh, kèm một khoản tiền tích lũy hơn 3 tỷ đồng từ bản quyền sách trước đó.
Cô không giữ tiền. Cô dùng toàn bộ để lập một quỹ y học cộng đồng mang tên ông Lâm – “Trường Sinh Đường” – nơi đào tạo miễn phí cho sinh viên ngành y và chữa bệnh miễn phí cho người nghèo.
Cái kết khiến dòng họ cúi đầu
Ba năm sau ngày ông Lâm mất, Trinh được vinh danh là “Người trẻ truyền cảm hứng” do Bộ Y tế trao tặng. Câu chuyện về người vợ trẻ sống trọn vẹn vì tình yêu và cống hiến âm thầm được lan truyền khắp cả nước.
Ngày cô trở về quê tổ chức khám bệnh miễn phí cho dân làng, dòng họ Nguyễn – những người từng từ mặt cô – lặng lẽ đến, mang vòng hoa ghi: “Xin lỗi. Chúng tôi đã sai.”
Mẹ cô đứng giữa dòng người, khóc nghẹn:
– “Con tha thứ cho mẹ được không? Mẹ không hiểu con… mẹ chỉ biết nghĩ đến mặt mũi họ hàng.”
Trinh không nói gì. Cô nắm tay mẹ, dắt vào bên trong.
Giọng cô vang lên trong buổi lễ tưởng niệm:
– “Có những tình yêu không cần chứng minh, không cần ồn ào. Chỉ cần mỗi sáng tỉnh dậy, ta vẫn tin mình đã chọn đúng người… dù cả thế giới từng phản đối.”