Linh ngồi trên chiếc ghế gỗ mòn vẹt trong căn phòng trọ chật chội, mùi ẩm mốc bám chặt vào từng góc tường. Tay cô ôm chặt lá thư bệnh viện, nơi em gái cô, Ngọc, đang chiến đấu với căn bệnh suy thận. Chi phí phẫu thuật lên đến hàng trăm triệu, số tiền vượt xa khả năng của một cô phục vụ quán ăn như Linh. Mẹ mất sớm, chỉ còn bố ở quê, già yếu, sống dựa vào vài sào ruộng. Linh là hy vọng duy nhất của Ngọc. Nhìn bức ảnh em gái trên bàn, đôi mắt trong veo, Linh cắn môi, nước mắt lăn dài.
Một đêm, khi lướt điện thoại tìm cách vay tiền, Linh bắt gặp bài đăng: “Cần người đẻ thuê, thù lao 500 triệu, chi phí sinh hoạt đầy đủ.” Số tiền ấy đủ cứu Ngọc. Linh run rẩy nhắn tin cho số điện thoại, tự nhủ đây là lối thoát duy nhất.
Người liên lạc là bà Hạnh, một phụ nữ trung niên sang trọng. Bà đưa Linh gặp ông Tuấn, đại gia bất động sản ngoài năm mươi, tóc muối tiêu, ánh mắt lạnh lùng. Vợ ông không thể sinh con, họ cần một đứa trẻ nối dõi. Hợp đồng rõ ràng: Linh mang thai, sinh con, và không được gặp đứa trẻ sau khi sinh. Đổi lại, cô nhận 500 triệu và chi phí sinh hoạt trong thai kỳ. Linh ký tên, tim đau nhói nhưng nghĩ đến Ngọc, cô cắn răng chịu đựng.
Linh vẫn ở lại căn phòng trọ cũ, nhưng ông Tuấn chu cấp tiền, gửi bác sĩ riêng và thực phẩm dinh dưỡng. Mỗi tháng, cô đến bệnh viện kiểm tra, được chăm sóc như một cái máy mang thai. Đêm về, cô nằm trên tấm nệm mỏng, nghe tiếng côn trùng rả Chí, lòng trĩu nặng. Cô đang mang một sinh linh, nhưng nó không thuộc về cô.
Tháng thứ năm, bụng Linh đã tròn rõ. Những cú đạp nhẹ từ đứa trẻ khiến cô không khỏi đặt tay lên bụng, khẽ mỉm cười. Nhưng cô lập tức tự nhắc mình: không được yêu thương đứa bé. Hợp đồng là ranh giới không thể vượt qua. Cô chỉ cần tiền để cứu Ngọc.
Một buổi chiều, khi Linh đang giặt quần áo ngoài sân, tiếng gõ cửa vang lên. Cô mở cửa, sững sờ: bố cô đứng đó, dáng lưng còng, tóc bạc phơ, tay xách chiếc túi vải cũ. Ông từ quê lên, khuôn mặt khắc khổ đầy lo lắng. “Linh… con sao không về nhà? Sáu tháng rồi, bố nóng ruột quá. Trong người bố cứ bồn chồn, không chịu được nên lên thăm con.”
Linh ôm chầm lấy bố, nước mắt tuôn rơi. Cô không ngờ bố lại lặn lội đường xa đến đây. Từ nhỏ, bố là người thương cô và Ngọc nhất, nhưng nghèo khó khiến ông chỉ biết cặm cụi ngoài đồng. Nhìn bụng Linh to bất thường, ông sững sờ. “Linh… con… con có thai? Với ai? Sao không nói với bố?”
Linh nghẹn ngào kể hết. Cô nói về Ngọc, về căn bệnh, về hợp đồng đẻ thuê. Bố cô ngồi phịch xuống ghế, tay run rẩy. “Trời ơi, Linh… sao con làm chuyện này? Đứa bé là máu mủ của con, sao con忍心 bán nó đi?” Ông ôm mặt, khóc như một đứa trẻ.
Linh quỳ bên bố, nắm chặt tay ông. “Bố ơi, con không còn cách nào khác. Ngọc sắp không qua khỏi. Con phải cứu em.” Nhưng lời nói của bố như dao cứa vào tim cô. Cô bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình. Đứa trẻ trong bụng không chỉ là một hợp đồng, mà là một phần của cô.
Đêm đó, Linh và bố ngồi nói chuyện đến khuya. Ông kể về những ngày ở quê, về nỗi nhớ hai chị em, về cảm giác bất an khiến ông không thể ở yên mà phải lên thành phố. Ông van xin Linh hủy hợp đồng, dù biết số tiền 500 triệu là hy vọng duy nhất cho Ngọc. Linh ôm bố, lòng rối bời. Cô không muốn mất đứa con, nhưng cũng không thể để Ngọc chết.
Sáng hôm sau, bố Linh lặng lẽ rời phòng trọ, không nói đi đâu. Ông tìm đến văn phòng của ông Tuấn, dựa vào địa chỉ trên tấm danh thiếp Linh vô tình làm rơi. Với dáng vẻ khắc khổ, ông bước vào tòa nhà cao tầng, xin gặp ông Tuấn. Ban đầu, bảo vệ từ chối, nhưng sự kiên trì và ánh mắt đau đáu của ông khiến họ mủi lòng.
Khi đối diện ông Tuấn, bố Linh quỳ xuống, giọng run rẩy: “Tôi là bố của Linh. Tôi xin ông, hãy trả tự do cho con gái tôi. Đứa bé trong bụng nó là máu mủ của tôi, tôi không thể để con bé bán đi hạnh phúc của mình. Nếu ông cần tiền, tôi sẽ bán mảnh đất ở quê, dù ít ỏi, tôi xin trả dần.”
Ông Tuấn sững sờ. Ông không ngờ người đàn ông già yếu trước mặt lại là bố của Linh. Nhìn đôi tay chai sần và ánh mắt tuyệt vọng của ông, ông Tuấn cảm thấy tim mình nhói đau. Ông nhớ lại những ngày tháng khó khăn của chính mình, khi gia đình là động lực để ông vươn lên. Ông đỡ bố Linh đứng dậy, giọng trầm: “Chú đừng làm vậy. Tôi… tôi sẽ xem lại hợp đồng.”
Sau cuộc gặp, ông Tuấn gọi Linh đến. Ông nhìn cô, ánh mắt không còn lạnh lùng mà đầy trắc ẩn. “Tôi đã gặp bố cô. Tôi không biết cô phải chịu đựng nhiều như vậy. Hợp đồng sẽ được hủy. Cô giữ đứa bé, và tôi sẽ lo chi phí chữa bệnh cho em gái cô. Không phải vì thương hại, mà vì tôi muốn làm điều đúng đắn.”
Linh bật khóc, không tin vào tai mình. Cô run rẩy cảm ơn, nhưng ông Tuấn xua tay. “Đừng cảm ơn tôi. Cảm ơn bố cô, người đã khiến tôi nhớ lại giá trị của gia đình.”
Một năm sau, Ngọc hồi phục sau ca phẫu thuật thành công, nhờ sự hỗ trợ tài chính từ ông Tuấn và một phần từ tổ chức từ thiện mà Linh liên hệ. Linh sinh một bé gái, đặt tên là Ân, mang ý nghĩa ân nghĩa. Căn phòng trọ cũ giờ đây rộn ràng tiếng cười. Bố Linh, dù vẫn gầy gò, đã chuyển lên sống cùng hai con, ngày ngày bế cháu, hát ru bằng giọng khàn khàn. Ông Tuấn thỉnh thoảng ghé thăm, mang theo quà và hỏi han sức khỏe Ngọc, như một người bạn của gia đình.
Một buổi tối, Linh ngồi bên cửa sổ, nhìn Ân ngủ say trong vòng tay bố. Ngọc, giờ đã khỏe mạnh, đang vẽ bức tranh gia đình bốn người. Ánh trăng dịu dàng chiếu vào, phủ lên căn phòng nhỏ một lớp ánh bạc. Linh mỉm cười, nước mắt lấp lánh. Cô thì thầm: “Cảm ơn bố, cảm ơn Ân, cảm ơn tất cả… vì đã cho con một mái ấm.” Ngoài kia, gió khẽ hát, như đồng ý rằng, dù cuộc đời có khắc nghiệt, tình yêu gia đình luôn là phép màu đẹp nhất.