Ngày Lan thông báo có thai, cả gia đình chồng đều im lặng. Không ai tỏ ra vui mừng, thậm chí mẹ chồng còn lặng lẽ quay mặt đi. Chỉ có bố chồng là cười tươi, ánh mắt rạng rỡ như thể đây là điều hạnh phúc nhất đời ông.
Cả làng đều xì xào, chẳng hiểu vì sao một chuyện đáng mừng như vậy mà nhà chồng Lan lại có thái độ kỳ lạ. Người thì đoán già đoán non rằng gia đình này không thích con dâu, kẻ lại nói chắc có chuyện khuất tất phía sau. Nhưng chẳng ai biết rõ sự thật, cho đến một ngày…
Hôm ấy, Lan vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa bố mẹ chồng.
“Bà còn giận con bé đến bao giờ nữa? Nó có làm gì sai đâu?” Bố chồng thở dài.
Mẹ chồng giọng nghẹn ngào: “Tôi không giận nó, tôi chỉ không dám đối diện… Vì tôi biết, nếu thằng bé ra đời, nó sẽ mang gương mặt giống hệt con trai mình.”
Lan sững sờ. Chồng cô… chẳng phải vẫn đang khỏe mạnh đó sao? Cô lập tức lao vào hỏi cho rõ mọi chuyện. Cuối cùng, cô biết được bí mật động trời.
Chồng cô – người đàn ông đang cùng cô chung sống, thực ra không phải con ruột của bố mẹ chồng. Anh là con nuôi. Còn con trai ruột của họ, chính là mối tình đầu của cô, người mà cô tưởng rằng đã mất tích nhiều năm trước.
Ngày ấy, Lan và anh yêu nhau say đắm, nhưng vì một biến cố, anh phải rời đi và gia đình cô ép cô lấy chồng khác. Không ngờ, người chồng hiện tại của cô lại là em nuôi của anh – đứa trẻ mà bố mẹ chồng cô nhận nuôi sau khi mất đi đứa con ruột thịt.
Và giờ đây, khi Lan có thai, bố chồng cô vui mừng đến thế vì tin rằng đứa bé trong bụng cô chính là sự tiếp nối của dòng máu mà ông từng nghĩ đã mất đi mãi mãi.
Lan ngồi lặng người. Cô không biết mình nên vui hay nên buồn. Định mệnh thật trớ trêu. Cả gia đình chồng cô đã sống trong nỗi đau mất con suốt bao năm, còn cô lại đang mang trong mình giọt máu của chính người đàn ông mà họ đã từng thương yêu vô bờ.
Giờ đây, cô chỉ mong đứa bé này có thể mang đến sự chữa lành cho tất cả…