Hùng là một chàng trai 28 tuổi, đẹp trai, cao ráo, làm việc trong một công ty lớn ở thành phố. Anh ta luôn tự hào về vẻ ngoài và cuộc sống sung túc mà mình đã tự tay xây dựng. Tuy nhiên, đằng sau ánh hào quang đó là một nỗi tự ti mà Hùng không bao giờ muốn ai biết: mẹ anh, bà Lan, là một người phụ nữ nông thôn nghèo khó. Bà sống ở quê, quanh năm bán rau ngoài chợ, quần áo lúc nào cũng cũ kỹ, tay chân chai sần vì lam lũ. Với Hùng, mẹ là một “tì vết” trong bức tranh hoàn hảo mà anh vẽ cho đời mình.
Hùng yêu Linh, một cô gái thành phố xinh đẹp, gia đình khá giả. Khi Linh ngỏ ý muốn gặp mẹ Hùng để bàn chuyện cưới xin, anh tái mặt. Anh không thể tưởng tượng được cảnh Linh và gia đình cô ấy gặp bà Lan – người mẹ mà anh cho rằng “chẳng có gì đáng tự hào”. Hùng sợ rằng nếu để lộ xuất thân nghèo khó, anh sẽ mất mặt trước nhà gái, mất luôn cả tình yêu mà anh đã dày công vun đắp. Sau nhiều đêm trằn trọc, Hùng quyết định: anh sẽ thuê một người giả làm mẹ mình trong ngày cưới.
Hùng tìm đến một dịch vụ cho thuê người đóng vai thân nhân. Người được chọn là bà Hạnh, một phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, nói chuyện nhẹ nhàng, từng làm việc trong ngành giáo dục nên rất có phong thái. Hùng gặp bà Hạnh, đưa ra kịch bản rõ ràng: bà sẽ đóng vai mẹ anh, kể rằng bà là một người buôn bán bất động sản thành đạt, chồng mất sớm, một mình nuôi Hùng khôn lớn. Hùng trả trước một khoản tiền lớn, dặn dò kỹ lưỡng: “Bác đừng để ai nghi ngờ. Đặc biệt là gia đình nhà gái.” Bà Hạnh gật đầu, mỉm cười: “Cậu yên tâm, tôi làm việc này nhiều năm rồi.”
Ngày cưới được tổ chức linh đình tại một khách sạn sang trọng. Hùng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Bà Hạnh xuất hiện trong bộ áo dài thêu tay đắt tiền, trang điểm nhẹ, dáng vẻ quý phái. Gia đình Linh trầm trồ khen ngợi: “Mẹ Hùng trông trẻ trung, phong thái quá!” Linh cũng vui vẻ nắm tay bà Hạnh, gọi “mẹ” ngọt xớt. Hùng thở phào, nghĩ rằng kế hoạch của mình đã thành công mỹ mãn.
Trong khi đó, ở quê, bà Lan vẫn ngày ngày ra chợ bán rau. Hùng đã nói dối mẹ rằng anh chưa cưới, rằng công việc bận rộn nên chưa thể về thăm. Bà Lan tin lời con, chỉ dặn dò: “Khi nào cưới, nhớ báo mẹ nhé, mẹ sẽ lên thành phố dù có khó khăn thế nào.” Hùng ậm ừ cho qua, lòng thầm nhủ: “Mẹ lên làm gì, chỉ tổ xấu hổ.”
Tiệc cưới diễn ra êm đẹp, khách khứa ra về, Hùng và Linh bắt đầu cuộc sống hôn nhân. Nhưng đời chẳng ai ngờ được chữ “ngờ đâu”. Một buổi chiều, Linh bất ngờ nói với Hùng: “Hôm qua em đi chợ, thấy một bà bán rau giống mẹ anh quá. Nhưng bà ấy ăn mặc giản dị, tay chân thô ráp, chắc không phải đâu nhỉ?” Hùng giật mình, vội vàng đánh trống lảng: “Chắc em nhìn nhầm thôi. Mẹ anh làm sao ra chợ bán rau được!” Linh gật gù, nhưng ánh mắt thoáng chút nghi ngờ.
Vài ngày sau, Linh lại nhắc chuyện này, lần này giọng cô nghiêm túc hơn: “Hôm nay em lại gặp bà ấy. Em hỏi chuyện, bà bảo bà tên Lan, có con trai tên Hùng, đang sống ở thành phố. Anh giải thích thế nào đây?” Hùng chết lặng. Anh không ngờ mẹ mình lại lên thành phố, càng không ngờ Linh lại tình cờ gặp bà. Anh lắp bắp: “Chắc… chắc trùng hợp thôi.” Nhưng Linh không dễ bỏ qua, cô đòi Hùng đưa đi gặp “mẹ thật” để làm rõ.
Hùng buộc phải thú nhận mọi chuyện. Anh kể rằng bà Hạnh chỉ là người giả, rằng anh xấu hổ vì mẹ mình nghèo, không muốn gia đình Linh biết sự thật. Linh nghe xong, im lặng hồi lâu, rồi lạnh lùng nói: “Anh có thể xấu hổ vì mẹ anh, nhưng em thì không. Người phụ nữ lam lũ đó mới là mẹ thật của anh, còn người anh thuê chỉ là một vở kịch. Anh nghĩ em yêu anh vì cái gì? Vì tiền, vì vẻ ngoài, hay vì sự giả dối này?”
Hùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Linh. Cô bỏ đi, để lại anh trong căn nhà trống trải. Hùng nhận ra mình đã đánh mất không chỉ tình yêu, mà cả lòng tự trọng. Anh quyết định về quê tìm mẹ.
Khi Hùng về đến nhà, bà Lan đang ngồi vá áo dưới ngọn đèn dầu. Thấy con trai, bà ngạc nhiên: “Sao con về đột xuất vậy? Công việc ổn không?” Hùng quỳ xuống, ôm chầm lấy mẹ, nước mắt rơi: “Con xin lỗi mẹ. Con đã sai rồi. Con cưới mà không nói với mẹ, còn thuê người giả làm mẹ vì con sợ mất mặt. Con ngu quá!”
Bà Lan sững sờ, nhưng rồi bà nhẹ nhàng xoa đầu con: “Mẹ nghèo thật, nhưng mẹ chưa bao giờ nghĩ mình không xứng làm mẹ con. Con sống tốt là mẹ vui rồi. Mẹ lên thành phố vì nghe hàng xóm nói con cưới, mẹ muốn xem con hạnh phúc thế nào, nhưng không dám đến gần, sợ con ngại.”
Hùng khóc nức nở. Anh nhận ra rằng sự giàu sang, danh vọng anh theo đuổi chẳng thể bù đắp cho tình mẹ con thiêng liêng. Anh đưa mẹ lên thành phố, lần này không phải để che giấu, mà để bù đắp cho bà những tháng ngày anh đã lãng quên.
Về phần Linh, sau thời gian suy nghĩ, cô quay lại. Cô nói với Hùng: “Em không cần một người chồng hoàn hảo, nhưng em cần một người biết trân trọng gia đình.” Hùng gật đầu, nắm tay Linh, bên cạnh là bà Lan – người mẹ thật của anh, giờ đã trở thành niềm tự hào mà anh không bao giờ muốn giấu đi nữa.