Tôi là Lan, sống ở một khu dân cư yên bình tại Hà Nội. Cách đây vài tháng, tôi mua được một chiếc ô tô màu trắng, niềm tự hào của cả gia đình. Tôi hay đỗ xe trước sân nhà, nơi bọn trẻ trong xóm thường tụ tập chơi đùa, nhưng tôi nghĩ trẻ con nghịch ngợm tí cũng chẳng sao, miễn là mọi người vui vẻ.
Một buổi chiều, tôi ra kiểm tra xe thì tá hỏa. Trên lớp sơn trắng sáng bóng là mấy vết xước dài, rõ mồn một. Tôi nhìn quanh, thấy mấy viên gạch nhỏ vương vãi gần đó, và nhớ ra thằng Tí, con chị Hương hàng xóm, hay cầm gạch chơi gần xe. Bực mình, nhưng tôi cố giữ bình tĩnh, sang nhà chị Hương để nói chuyện. Tôi kể lại sự việc, mong chị ấy nhắc nhở Tí và cùng tìm cách giải quyết. Vậy mà chị Hương cười xòa: “Ôi, trẻ con biết gì đâu chị, nghịch tí thôi. Chị thông cảm nhé!” Câu nói ấy làm tôi hụt hẫng. Tôi không trách Tí, nhưng thái độ của chị Hương khiến tôi thấy khó chịu. Dù sao, cha mẹ phải chịu trách nhiệm cho con chứ.
Tối hôm đó, chuyện lan khắp xóm. Có người đồng tình với tôi, bảo chị Hương nên dạy con cẩn thận hơn và bồi thường. Có người lại nói trẻ con nghịch là bình thường, không cần làm to chuyện. Tôi chỉ muốn giải quyết êm đẹp, nhưng không khí trong xóm cứ căng thẳng. Tôi tự nhủ, thôi thì đợi chị Hương suy nghĩ lại.
Vài ngày sau, chị Hương dẫn Tí sang nhà tôi, mang theo hộp bánh. Chị ấy ngại ngùng nói: “Chị Lan ơi, em xin lỗi vì hôm trước nói không phải. Em đã dạy Tí không được nghịch đồ của người khác. Vết xước trên xe, em sẽ lo sửa, chị đừng giận nhé.” Thằng Tí đứng nép bên mẹ, lí nhí: “Cháu xin lỗi cô, cháu không cố ý ạ.” Nhìn thằng bé, tôi thấy thương. Tôi xoa đầu nó, cười: “Cô không giận cháu đâu, lần sau cẩn thận hơn là được. Cảm ơn hai mẹ con nhé.”
Chuyện kết thúc nhẹ nhàng. Chiếc xe được mang đi sơn lại, và xóm tôi lại rộn ràng tiếng cười. Qua chuyện này, tôi nhận ra đôi khi mâu thuẫn không cần phải lớn. Một lời xin lỗi chân thành và sự thấu hiểu có thể giúp mọi người gần nhau hơn, và bọn trẻ như Tí cũng học được cách chịu trách nhiệm từ những lỗi lầm nhỏ.