Đang tổ chức h/ôn l/ễ, chú rể tỷ phú bất ngờ thấy người cũ bế con đứng ngoài cổng nhìn vào, diễn biến sau đó khiến cả đám cưới n/áo lo/ạn…
Hôm ấy, khách sạn 5 sao ở trung tâm thành phố rực rỡ ánh đèn, rộn ràng tiếng nhạc chúc mừng. Đây là đám cưới được mong đợi nhất năm, bởi chú rể không ai khác chính là Hoàng Khánh – vị tỷ phú trẻ tuổi, chủ chuỗi bất động sản nổi tiếng. Còn cô dâu, Hoài An, là ái nữ của một tập đoàn dược phẩm lớn, nổi tiếng xinh đẹp và kiêu kỳ.
Khánh mặc vest trắng, bước đi trong tiếng vỗ tay và ánh nhìn ngưỡng mộ. Suốt buổi lễ, anh cười xã giao nhưng ánh mắt vô hồn, như thể tâm trí vẫn vương ở đâu đó. Đến khi chuẩn bị làm nghi thức trao nhẫn, bất giác anh liếc ra ngoài cổng kính phía xa. Và rồi… cả người Khánh cứng lại.
Một người phụ nữ gầy gò, mặc chiếc váy cũ sờn, mái tóc rối bời, đang bế đứa bé tầm hai tuổi. Đứa trẻ có đôi mắt đen to tròn, khuôn mặt giống anh đến kỳ lạ. Người phụ nữ ấy đứng lặng, ánh mắt đượm buồn nhìn vào khung cảnh lộng lẫy trong sảnh tiệc. Cô… chính là Lan – mối tình đầu của anh.
Ba năm trước, Lan và Khánh yêu nhau say đắm dù cô chỉ là nhân viên dọn phòng trong khách sạn anh. Ngày đó, bất chấp điều tiếng, Khánh vẫn kiên quyết yêu cô. Nhưng rồi khi biết Lan mang thai, gia đình Khánh đã thuê người đưa cô rời khỏi thành phố, còn bịa ra chuyện cô phản bội. Anh đau khổ, tuyệt vọng, lao vào làm việc để quên.
Không ngờ, hôm nay cô xuất hiện, tay bế theo đứa con mà anh chưa từng biết đến. Khánh bỏ mặc tiếng gọi của MC, tiếng xì xào của quan khách, anh lảo đảo bước xuống, chạy nhanh ra ngoài. Cả hội trường rộn ràng phút trước, giờ bỗng im phăng phắc.
Lan giật mình khi thấy Khánh lao tới. Cô toan lùi lại, nhưng đứa bé chợt cười khúc khích, chìa tay về phía anh. Nhìn nụ cười ấy, Khánh thấy lòng đau nhói. Anh quỳ sụp xuống, run rẩy chạm vào má con trai. “Con… con trai của anh sao Lan…?”
Lan bật khóc. Nước mắt cô rơi xuống đôi môi khô nẻ. “Em… em chỉ muốn cho con nhìn thấy cha nó một lần. Rồi em đi. Anh cứ sống cuộc đời của anh. Em không cần gì cả…”
“Không!” Khánh hét lên, ôm chầm lấy cả hai mẹ con, mặc cho bộ vest đắt tiền lấm bụi. “Anh mới là người không xứng. Ba năm qua em đã sống thế nào? Con trai anh đã chịu khổ ra sao? Anh không thể để em đi được nữa…”
Bên trong sảnh, cô dâu Hoài An chết lặng, bàn tay siết chặt bó hoa cưới đến gãy cả cành. Khách mời xôn xao, có người thương cảm, có người lắc đầu. Cha mẹ Khánh bước vội ra ngoài. Thấy con trai quỳ dưới đất, ôm người phụ nữ nghèo khổ, họ giận dữ nhưng rồi chỉ thở dài bất lực. Từng lời Khánh vang lên như nhát dao cứa vào sĩ diện và kế hoạch hôn nhân môn đăng hộ đối mà họ dày công sắp đặt.
“Con xin lỗi bố mẹ,” Khánh ngẩng lên, mắt đỏ hoe. “Con nợ cô ấy một đời. Con nợ đứa bé này một người cha. Hôn lễ này… con không thể tiếp tục.”
Người quản lý khách sạn bối rối thông báo đám cưới tạm dừng. Tiếng bàn tán vang lên khắp nơi. Còn Khánh, anh dìu Lan đứng dậy, hôn nhẹ lên mái tóc rối, rồi bế con trai lên tay. Đứa bé dụi đầu vào ngực anh, nhoẻn miệng cười.
Bầu trời đêm nay đầy sao. Con đường trước mặt họ dài và nhiều khó khăn, nhưng Khánh thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Tiền tài, địa vị, ánh hào quang… cuối cùng cũng chỉ là phù du. Trong khoảnh khắc ấy, anh hiểu ra rằng hạnh phúc thật sự là được ở bên người mình yêu thương và bảo vệ mái ấm của riêng mình.
Đám cưới sang trọng bị hủy bỏ, nhưng lại mở ra một lễ cưới khác – giản dị, không rượu champagne, không ánh đèn lộng lẫy, nhưng có tình yêu thật lòng, có gia đình nhỏ trọn vẹn bên nhau đến cuối đời.