Cả ngày hôm đó, Mai – cô dâu mới – như sống trong một giấc mơ hồng. Sau 2 năm yêu đương đầy sóng gió, cuối cùng cô và Nam cũng chính thức trở thành vợ chồng. Hôn lễ được tổ chức long trọng, hai họ đều vui vẻ, quan khách khen ngợi không ngớt. Mai mỉm cười hạnh phúc bên người đàn ông mình đã chờ đợi quá lâu.
Nhưng cô không ngờ… khoảnh khắc hạnh phúc ấy chỉ kéo dài đến đêm.
Khi tiệc tan, khách khứa ra về, Mai được mẹ chồng đưa vào phòng tân hôn. Cô mặc chiếc váy ngủ trắng nhẹ nhàng, trong lòng thấp thỏm nhưng háo hức. Nam bước vào, vừa tháo cúc áo vừa cười nhẹ:
– “Anh đi tắm nhanh rồi ra với em.”
Mai gật đầu, tim đập rộn ràng. Nhưng chưa đầy 5 phút sau, Nam từ nhà tắm bước ra, mặt tái mét, điện thoại trên tay còn sáng màn hình. Anh nhìn cô, ánh mắt khó tin xen lẫn đau đớn:
– “Mai… em có gì muốn nói với anh không?”
Cô bối rối:
– “Nói gì… là sao anh?”
Nam giơ điện thoại lên. Một cuộc gọi nhỡ. Từ một số lạ. Nhưng điều khiến anh chấn động là tin nhắn đến ngay sau đó:
“Em đừng lo, tiền đã chuyển khoản như thỏa thuận. Diễn tròn vai là xong. Sau lễ cưới, anh ta sẽ ký đơn.”
Cô chết lặng.
Nam không đợi cô giải thích. Anh đẩy cửa ra, gọi bố mẹ lên, giọng lạnh như băng:
– “Cô ấy… không xứng làm vợ con. Con muốn hủy hôn. Ngay bây giờ.”
Mai bị yêu cầu thu dọn đồ đạc, giữa ánh mắt ngỡ ngàng của họ hàng. Mẹ chồng – người lúc sáng còn cười nói vui vẻ – giờ chỉ buông đúng một câu:
– “Loại con gái như cô, nhà tôi không chứa.”
Trong cơn mưa khuya, Mai kéo vali trở về nhà mẹ đẻ – váy cưới chưa kịp thay, mặt mũi lấm lem nước mắt.
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.
Hai ngày sau, Nam đến tìm cô. Không phải để xin lỗi – mà để xin lỗi chính bản thân mình.
– “Anh điều tra rồi. Tin nhắn đó… là từ bạn trai cũ em. Người từng phản bội em năm xưa. Hắn ghen tuông, dựng chuyện… Còn em thì chẳng biết gì cả.”
Nam cầm trên tay xấp giấy xác nhận chuyển khoản giả mạo. Kèm theo đó là ảnh Mai bị theo dõi suốt cả tuần trước lễ cưới – do chính một người bạn của Nam phát hiện khi kiểm tra camera.
Mai im lặng. Trái tim cô – vỡ rồi – không dễ hàn gắn như vậy.
Nam khụy gối trước cổng nhà, giữa ánh mắt bà con hàng xóm tò mò. Anh nghẹn ngào:
– “Anh sai rồi. Nhưng anh vẫn chờ… nếu em cho anh một cơ hội khác, lần này, anh sẽ không buông tay chỉ vì một cuộc gọi.”
Mai đứng lặng. Bầu trời hôm ấy không mưa. Nhưng lòng người – vẫn còn bão…