Đêm lạnh buốt, trời Hà Nội phủ một lớp sương mù dày đặc. Trên con đường ngoại ô vắng tanh, chiếc Rolls-Royce Phantom lướt êm ru, ánh đèn pha xé toạc bóng tối. Trong xe, ông Hoàng Văn Đạt, một triệu phú bất động sản nổi tiếng, ngồi trầm ngâm. Ở tuổi 62, ông đã có tất cả: tiền bạc, quyền lực, danh tiếng. Nhưng đêm nay, đôi mắt ông đượm buồn, như thể một bí mật nặng nề đang đè lên tâm trí.
Đồng hồ trên bảng điều khiển chỉ 1 giờ sáng. Tài xế riêng của ông, anh Nam, giữ tay lái vững vàng, không nói một lời. Ông Đạt thích sự tĩnh lặng, đặc biệt là những chuyến đi khuya thế này, khi ông có thể suy nghĩ mà không bị quấy rầy. Nhưng rồi, một âm thanh sắc nhọn phá vỡ sự yên tĩnh. *Cốc cốc cốc.* Tiếng gõ cửa kính vang lên từ phía cửa sổ bên phải, nơi ông Đạt đang ngồi.
Ông giật mình, quay đầu. Qua lớp kính mờ sương, một bóng dáng nhỏ bé hiện ra. Một cô bé, có lẽ chỉ 10 hay 11 tuổi, đứng run rẩy trong chiếc áo khoác rách nát. Đôi mắt to tròn của cô bé nhìn thẳng vào ông, không chút sợ hãi. Ông Đạt cau mày, ra hiệu cho anh Nam dừng xe. “Cô bé này làm gì giữa đêm thế này?” ông lẩm bẩm.
Anh Nam hạ kính xuống một chút, vừa đủ để nghe giọng nói của cô bé. Gió lạnh ùa vào, mang theo hơi thở run rẩy của cô. “Cháu… cháu cần nói với ông một chuyện,” giọng cô bé nhỏ nhưng rõ ràng, như thể đã chuẩn bị sẵn câu nói từ lâu. Ông Đạt nhíu mày, cảm giác khó chịu xen lẫn tò mò. “Nói đi, nhanh lên,” ông đáp, giọng lạnh lùng.
Cô bé hít một hơi sâu, đôi tay nhỏ bé nắm chặt mép áo. Rồi, trong khoảnh khắc, cô nhìn thẳng vào mắt ông Đạt và nói: “Ông đã bỏ rơi bà cháu ở ngôi làng đó, và giờ bà cháu đang chết.”
Câu nói như một nhát dao đâm thẳng vào tim ông Đạt. Mặt ông tái mét, bàn tay đang cầm điếu xì gà run lên, làm tàn thuốc rơi xuống áo vest đắt tiền. Ông cảm thấy cổ họng khô khốc, không thốt nổi một lời. Cô bé vẫn đứng đó, ánh mắt không rời ông, như thể đang chờ đợi một câu trả lời. Nhưng ông Đạt chỉ lặng im, ký ức xưa cũ ùa về, sắc nét và đau đớn.
Ba mươi năm trước, Hoàng Văn Đạt không phải là triệu phú. Ông chỉ là một thanh niên nghèo khổ ở một ngôi làng nhỏ ven sông Hồng. Ở đó, ông yêu Hạnh, một cô gái dịu dàng với nụ cười ấm áp. Họ từng mơ về một tương lai chung, và Hạnh đã sinh cho ông một cô con gái, Mai. Nhưng tham vọng đã khiến Đạt thay đổi. Khi cơ hội đến, ông rời làng, bỏ lại Hạnh và Mai mà không một lời từ biệt. Ông nghe nói Hạnh một mình nuôi con, nhưng ông không quay lại. Ông chọn tiền bạc, quyền lực, và một cuộc sống mới ở thành phố. Hạnh và Mai dần trở thành một góc ký ức ông chôn vùi.
Giờ đây, cô bé trước mặt ông là Lan, cháu gái ông, con của Mai. Như ông sau này biết, Mai đã lớn lên trong nghèo khó cùng bà Hạnh, nhưng cô đã qua đời năm ngoái vì một tai nạn. Cú sốc mất con khiến bà Hạnh ngày càng tiều tụy, sức khỏe suy kiệt. Trước khi rơi vào hôn mê, bà Hạnh giao cho Lan một tấm ảnh cũ và bảo cô tìm ông ngoại. Lan đã lén lên Hà Nội, lang thang nhiều ngày, cho đến khi tình cờ thấy chiếc xe của ông Đạt – chiếc Rolls-Royce nổi bật mà cả thành phố biết thuộc về ai.
“Cháu… cháu là ai?” ông Đạt lắp bắp, giọng run rẩy. Cô bé không trả lời ngay. Cô lấy từ túi áo một tấm ảnh cũ, nhăn nheo, và đưa qua khe kính. Ông Đạt cầm lấy, tay run run. Trong ảnh, Hạnh đứng bên bờ sông, bên cạnh là Mai còn bé, nụ cười của cả hai vẫn như ngày nào. Phía sau tấm ảnh, một dòng chữ viết tay: *“Lan, tìm ông ngoại con. Ông ấy là Hoàng Văn Đạt.”*
Ông Đạt cảm thấy trời đất như sụp đổ. Cô bé này là cháu gái ông. Ông nhìn Lan, ánh mắt cô bé giống hệt Mai ngày nhỏ, khiến tim ông nhói đau. “Cháu tìm ông ba ngày rồi,” Lan nói, giọng bình tĩnh nhưng đầy kiên định. “Bà cháu không còn nhiều thời gian.” Lời nói của Lan như một nhát búa giáng xuống tâm trí ông Đạt. Ông cảm thấy nghẹt thở, không gian trong chiếc xe sang trọng bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Đôi mắt cô bé, dù nhỏ bé và yếu ớt, lại sắc bén như nhìn thấu tâm can ông.
Ông Đạt cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng tay ông vẫn run khi cầm tấm ảnh. Hình ảnh Hạnh và Mai như một lời buộc tội không lời. “Cháu… làm sao cháu tìm được ta?” ông hỏi, giọng khàn đặc. Lan đáp, giọng đều đều nhưng đầy sức nặng: “Bà cháu kể về ông. Bà nói ông là người giàu nhất thành phố, có chiếc xe đen bóng mà ai cũng biết. Cháu đã hỏi khắp nơi, đi bộ khắp Hà Nội, và rồi cháu thấy xe của ông.”
Anh Nam, tài xế, từ nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng: “Thưa ông, có nên đưa cô bé đi đâu đó không? Trời khuya lạnh lắm.” Ông Đạt không trả lời ngay. Ông nhìn Lan, nhìn đôi dép sandal đứt quai và đôi chân lấm lem bùn đất. Một cảm giác tội lỗi dâng lên, xen lẫn nỗi đau khi nghĩ đến Mai, đứa con gái ông chưa từng gặp lại, và Hạnh, người phụ nữ ông đã bỏ rơi. Nếu những gì cô bé nói là thật, nếu Hạnh đang hấp hối, ông phải làm gì? Đối mặt với quá khứ, hay tiếp tục trốn chạy như ba mươi năm qua?
“Đưa cô bé lên xe,” ông ra lệnh, giọng cộc lốc nhưng không giấu được sự bối rối. Anh Nam mở cửa, và Lan bước vào, ngồi ở ghế sau bên cạnh ông Đạt. Cô bé không tỏ ra sợ hãi hay ngượng ngùng, chỉ lặng lẽ ôm chặt tấm ảnh trong tay. Chiếc xe khởi động, lướt đi trong màn sương mù. Ông Đạt quay sang hỏi: “Bà cháu… bà ấy bị sao?”
Lan nhìn xuống, giọng trầm buồn: “Bà bị bệnh phổi mấy năm nay, nhưng từ khi mẹ cháu mất, bà yếu đi nhiều. Bà không chịu nổi khi mẹ ra đi, ngày càng tiều tụy, không ăn uống được. Bác sĩ ở làng nói bà không qua khỏi nếu không có tiền chữa trị. Bà bảo cháu tìm ông, nói rằng ông là người duy nhất có thể cứu bà.” Cô bé ngẩng lên, mắt ngân ngấn nước. “Cháu không biết ông có muốn giúp hay không, nhưng cháu phải thử.”
Lời nói của Lan như một cơn sóng đánh vào lòng tự trọng của ông Đạt. Ông, người sở hữu hàng chục biệt thự, cổ phần ở những tập đoàn lớn, lại chưa từng nghĩ đến việc tìm lại Hạnh hay Mai. Ông đã sống một cuộc đời xa hoa, nhưng giờ đây, đối diện với cháu gái mình, ông thấy mình chẳng khác gì một kẻ hèn nhát. “Đưa tôi đến chỗ bà cháu,” ông nói, giọng kiên quyết hơn. “Ngay bây giờ.”
Anh Nam gật đầu, hỏi Lan địa chỉ. Cô bé nói tên một ngôi làng nhỏ cách Hà Nội hơn hai giờ lái xe. Chiếc Rolls-Royce rẽ hướng, lao vào màn đêm. Trong suốt hành trình, ông Đạt không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Hình ảnh Hạnh ngày trẻ, nụ cười dịu dàng bên bờ sông, và ký ức về Mai, cô con gái ông chưa từng gặp lại, hiện lên rõ mồn một. Ông tự hỏi, nếu năm xưa ông không bỏ đi, cuộc đời họ đã ra sao? Liệu Mai còn sống, và Hạnh có phải chịu đau khổ đến vậy?
Khi xe đến ngôi làng, trời đã gần sáng. Ngôi nhà của Hạnh và Lan là một căn nhà tranh xiêu vẹo, mái lợp lá cọ, tường đất loang lổ. Lan dẫn ông Đạt vào trong, nơi Hạnh nằm trên chiếc giường tre ọp ẹp, hơi thở yếu ớt. Một bà cụ hàng xóm đang ngồi bên cạnh, chăm sóc Hạnh, ngước lên nhìn ông Đạt với ánh mắt dò xét. “Ông là ai?” bà cụ hỏi.
Ông Đạt không trả lời. Ông quỳ xuống bên giường, nhìn khuôn mặt tiều tụy của Hạnh. Dù thời gian và nỗi đau mất con đã lấy đi nét thanh xuân, ông vẫn nhận ra cô. “Hạnh… anh xin lỗi,” ông thì thầm, giọng nghẹn ngào. Hạnh khẽ động đậy, đôi mắt hé mở. Khi nhìn thấy ông, cô mỉm cười yếu ớt, như thể đã chờ đợi giây phút này từ lâu. “Đạt… anh đến rồi,” cô nói, giọng gần như không nghe thấy.
Lan đứng bên cạnh, nước mắt lăn dài. Ông Đạt nắm tay Hạnh, cảm nhận hơi ấm yếu ớt từ cô. “Anh sẽ đưa em đi bệnh viện, em sẽ ổn thôi,” ông nói, dù biết rằng thời gian không còn nhiều. Ông quay sang anh Nam, ra lệnh: “Gọi bác sĩ, sắp xếp xe cứu thương, ngay lập tức!”
Những giờ tiếp theo là một cuộc chạy đua với thời gian. Hạnh được đưa đến bệnh viện tốt nhất Hà Nội, nơi đội ngũ bác sĩ giỏi nhất được huy động theo lệnh của ông Đạt. Ông chi trả mọi chi phí, không màng đến số tiền. Nhưng sâu thẳm, ông biết rằng tiền bạc không thể chuộc lại những năm tháng ông đã bỏ rơi Hạnh, Mai, và giờ là Lan.
Hạnh qua đời ba ngày sau đó, nhưng cô ra đi với nụ cười mãn nguyện, biết rằng cháu gái mình đã tìm được ông ngoại. Ông Đạt, lần đầu tiên trong đời, khóc như một đứa trẻ, đau đớn vì mất Hạnh và Mai. Ông đưa Lan về sống cùng mình, dành phần đời còn lại để bù đắp cho cô bé, đứa cháu gái mang trong mình dòng máu của ông và Hạnh. Ngôi làng nhỏ ven sông Hồng, nơi ông từng bỏ lại quá khứ, giờ trở thành nơi ông xây một bệnh viện miễn phí, mang tên Hạnh và Mai. Đó là cách ông chuộc lỗi, dù ông biết, không gì có thể xóa tan được nỗi đau của ba mươi năm trước.
Lan, cô bé từng gõ cửa xe ông giữa đêm, trở thành ánh sáng trong cuộc đời ông. Cô bé không chỉ cứu bà mình trong những ngày cuối đời, mà còn cứu cả linh hồn ông Đạt khỏi sự trống rỗng của giàu sang. Và mỗi đêm, khi nhìn vào đôi mắt trong veo của Lan, ông Đạt biết rằng, cuối cùng, ông đã tìm thấy gia đình thực sự của mình.