Chỉ còn 3 ngày nữa là đám cưới.
Dung và Khánh đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy: thiệp đã phát xong, rạp cưới đang dựng, váy cưới treo sẵn trong tủ, Khánh còn tự tay thêu lên đó một dòng chữ nhỏ nơi tà váy: “Cô dâu của anh.”
Ai cũng nói, Khánh thật có phúc. Dung là cô gái hiền lành, làm kế toán ở xã, gương mặt lúc nào cũng nhẹ nhàng, biết điều, được lòng cả làng. Hai đứa yêu nhau từ thời đại học, cùng vượt qua biết bao gian khó để có ngày nên duyên.
Nhưng rồi… chỉ một buổi chiều định mệnh.
Dung đi giao thiệp mời bên ngoại. Trên đường về, mưa bất chợt đổ xuống. Người ta chỉ nghe tiếng hô hoán giữa khúc cua gần bờ sông: “Có người rơi xuống nước!”. Khi người dân và đội cứu hộ tìm thấy Dung, tay cô vẫn còn cầm chặt một chiếc túi nylon – bên trong là một hộp bánh cưới mẫu cô đặt thử cho ngày trọng đại.
Khánh lao đến hiện trường như người mất hồn. Nhìn di ảnh Dung đặt vội trên bàn hương cạnh hiên nhà, gương mặt anh tái nhợt, đôi mắt đỏ quạch vì cả đêm không ngủ, không khóc được, cũng chẳng nói được gì.
Sáng hôm sau – đúng ngày dự định thử váy lần cuối – Khánh lặng lẽ mang chiếc váy cưới đến nơi Dung đang nằm. Không hoa, không rạp, không bạn bè ồn ào, chỉ một mình anh ngồi bên cạnh, thì thầm:
“Dung ơi… về với anh đi em. Váy cưới anh mang đến đây rồi… Mình còn chưa chụp hình cưới nữa mà em…”
Người trong làng không ai cầm được nước mắt. Một đám cưới trở thành một đám tiễn đưa. Mái tóc chú rể chưa kịp chải, giày mới chưa kịp mang, thiệp cưới vẫn còn nằm nguyên trong hộp chưa mở.
Và chiếc váy cưới trắng ấy… không còn được mặc đúng ngày.