Tôi là một người phụ nữ đã ngoài bảy mươi, sống cùng con trai út và con dâu – Thảo – trong căn nhà ba tầng khang trang giữa phố. Từ ngày bị ngã gãy chân, tôi không thể đi lại nhiều, mọi sinh hoạt đều phụ thuộc vào con cháu.
Con trai tôi thì bận bịu suốt ngày với công việc, hầu như sáng đi tối mịt mới về. Chỉ còn Thảo là người chăm sóc tôi hằng ngày. Phải nói rằng từ khi tôi bệnh, Thảo thay đổi hẳn: cô ấy luôn tươi cười, ngày nào cũng nấu cháo, sắc thuốc, đỡ tôi đi vệ sinh, còn lau người cho tôi rất nhẹ nhàng.
Ban đầu tôi thấy biết ơn, thậm chí có phần áy náy vì khiến con dâu vất vả.
Nhưng vài tuần sau, tôi bắt đầu thấy lạ.
Dù được ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi hợp lý, nhưng cơ thể tôi lại yếu đi từng ngày. Tôi thường xuyên buồn ngủ, đầu óc mơ hồ, và bụng dạ lúc nào cũng cồn cào. Có lúc tôi còn nghe lén thấy Thảo nói điện thoại với ai đó, giọng khúc khích: “Mẹ con yếu lắm rồi, chắc không lâu nữa đâu…”
Linh cảm có điều bất ổn, tôi bảo con trai lắp camera trong nhà “để phòng ngừa trộm cắp”. Tôi không muốn nghi oan, nhưng tôi cần biết sự thật.
Chỉ sau ba ngày, tôi không thể tin vào mắt mình khi xem lại đoạn ghi hình.
Trong lúc tôi ngủ, Thảo lén đổ thuốc bột vào bát cháo tôi ăn mỗi sáng. Cô ta không hề có vẻ hối hận – thậm chí còn cười rất thoải mái khi làm việc đó. Có lần, cô còn mở điện thoại, quay lại cảnh tôi nằm mê man rồi gửi cho ai đó với dòng tin nhắn: “Càng ngày càng tiến triển nhanh, chuẩn bị phần mình đi là vừa.”
Tôi sốc. Tôi lạnh cả người. Cả đêm đó tôi không ngủ nổi.
Hôm sau, tôi không nói gì. Chỉ nhắn cho con trai về sớm.
Khi Hùng – con trai tôi – xem đoạn video, tay nó run lên. Gương mặt nó trắng bệch. Nó không dám tin vợ mình lại làm ra chuyện như vậy với chính mẹ ruột của chồng. Cô ta giải thích quanh co, bảo là “chỉ cho ít thuốc ngủ để mẹ dễ nghỉ ngơi”, nhưng không ai tin nổi nữa.
Ngay chiều hôm đó, con tôi đưa tôi sang nhà con gái lớn ở tạm. Camera được trích xuất nộp cho người có thẩm quyền.
Còn Thảo – người từng một tay chăm sóc tôi, từng khiến tôi xúc động đến rơi nước mắt – lại bị vạch trần bởi chính những hành động “tận tình” ấy.
Bài học tôi rút ra: Không phải ai chăm sóc bạn cũng là người tốt. Đôi khi, sự ngọt ngào thái quá lại là dấu hiệu của một điều gì đó đáng sợ hơn bạn tưởng.