Buổi tối hôm đó, trong căn phòng khách quen thuộc, ánh đèn vàng nhạt như không đủ sức xua tan bầu không khí lạnh ngắt. Vy đứng lặng người nhìn chồng – Khánh – đặt một tập giấy trước mặt cô. Ngồi bên cạnh anh là một người phụ nữ trẻ trung, sắc sảo, ánh mắt không giấu nổi sự kiêu ngạo.
– “Anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Chuyện giữa anh với em đến đây là đủ. Ký đi.” – Khánh nói, giọng cộc lốc.
Vy nhìn tập giấy. Là đơn ly hôn đã in sẵn, đầy đủ thông tin, chỉ còn thiếu chữ ký của cô.
– “Anh muốn em ký… ngay bây giờ? Trước mặt cô ấy?” – giọng Vy nghèn nghẹn.
Người phụ nữ kia nhếch môi:
– “Còn chờ gì nữa chị? Giấy trắng mực đen, rõ ràng. Đừng làm phiền cuộc sống của người khác nữa.”
Vy cười nhạt. Nụ cười không nước mắt nhưng đau tận tim gan. Cô cầm bút. Một dòng chữ ký gọn gàng, không run tay – như cách cô buông tay một cuộc hôn nhân đã mục ruỗng.
Cô không khóc. Không nói một lời nào nữa. Chỉ lặng lẽ rời khỏi căn nhà, tay ôm đứa con 3 tuổi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau ly hôn, Vy đưa con về ở trọ tại một khu chung cư cũ. Cô xin lại công việc kế toán ở một công ty nhỏ, nhận thêm việc buổi tối để có đủ tiền lo cho con. Mỗi ngày, cô dậy từ 5 giờ sáng, vừa chăm con, vừa làm việc đến tận khuya.
Dù vất vả, nhưng trên gương mặt Vy không còn nét yếu đuối ngày nào. Cô trở nên điềm tĩnh, gọn gàng, và sáng sủa hơn bao giờ hết.
Bạn bè, đồng nghiệp ai cũng ngạc nhiên khi thấy cô “lột xác”. Không còn là người vợ lùi về phía sau nữa. Cô giờ đây là người mẹ kiên cường – và là một người phụ nữ biết yêu bản thân.
Ngược lại, cuộc sống của Khánh không “êm đẹp” như tưởng tượng. Người phụ nữ anh từng bênh vực lại chẳng chịu nổi áp lực công việc, ghen tuông và mâu thuẫn liên tục. Chỉ 3 tuần sau ngày ly hôn, cô ta bỏ đi, để lại căn nhà lạnh lẽo và một mớ nợ nần mà Khánh không ngờ tới.
Công việc của anh cũng trục trặc. Gặp rắc rối về tài chính, bị cấp trên cảnh cáo, bạn bè dần tránh mặt. Những ngày anh đi làm về, căn nhà không còn tiếng cười, bữa ăn nguội lạnh – và không còn ai đợi cửa.
Chính lúc ấy, anh mới hiểu ra: Người phụ nữ âm thầm nấu cơm, giặt áo, chăm con… chính là chỗ dựa mà anh đã đánh mất.
Chiều hôm đó, Vy vừa đón con đi học về thì nghe tiếng ồn trước cổng. Cô không ngờ – người đang quỳ giữa sân trọ chính là Khánh.
Áo sơ mi nhàu nát, tóc rối, ánh mắt mệt mỏi và… đỏ hoe. Trên tay anh là một hộp cơm, một túi sữa nhỏ và chiếc xe đồ chơi con trai từng rất thích.
– “Vy… cho anh gặp con. Chỉ gặp nó một lát thôi cũng được. Em muốn mắng, muốn đánh… anh cũng chịu.”
Vy đứng lặng người. Cậu bé con chạy tới, reo lên:
– “Ba!”
Nhưng Vy nhẹ nhàng giữ con lại. Cô không còn là người phụ nữ sẽ tha thứ vì vài giọt nước mắt. Cô đã đi qua nỗi đau. Cô biết rõ: Có những sai lầm… sẽ phải trả giá bằng cả cuộc đời.
KẾT:
Có những người, đến khi mất rồi mới hiểu điều gì là quý giá nhất. Và có những người, một lần bước đi… là để không bao giờ quay đầu lại.
Đừng đợi đến lúc quỳ gối xin tha, mới hiểu ra rằng: Người vợ hiền ngày xưa – chính là may mắn lớn nhất đời mình.