×

Gặp lại người yêu cũ trong ngày họp lớp, ánh mắt si tình của anh khiến tôi không thể kìm lòng

Ngày họp lớp hôm ấy, tôi đã chuẩn bị tinh thần để đối diện với những gương mặt quen thuộc từ thời thanh xuân. Mười lăm năm trôi qua, tôi giờ là một người vợ, một người mẹ của hai đứa trẻ, sống một cuộc đời bình dị nhưng trọn vẹn bên người chồng yêu thương. Tôi nghĩ rằng quá khứ đã ngủ yên, rằng những rung động ngày xưa đã bị thời gian chôn vùi. Nhưng tôi đã lầm, lầm một cách thảm hại.

Khi bước vào nhà hàng, tiếng cười nói rộn ràng đón tôi như một cơn gió mát lành. Những người bạn cũ ôm chầm lấy tôi, hỏi han về gia đình, công việc, và cả những câu chuyện ngớ ngẩn thời học sinh mà chúng tôi từng cùng nhau trải qua. Tôi mỉm cười, cố gắng hòa vào không khí ấy, nhưng rồi, từ góc phòng, anh xuất hiện. Người yêu cũ của tôi – Nam – người từng là cả thế giới của tôi trong những năm tháng trẻ dại. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, tóc đã điểm vài sợi bạc, nhưng vẫn giữ được vẻ phong trần từng khiến tôi say đắm. Tim tôi khựng lại một nhịp, dù tôi tự nhủ rằng đó chỉ là cảm giác thoáng qua.

Chúng tôi chào nhau, lịch sự như hai người xa lạ từng quen biết. Anh kể về cuộc sống của mình: một người vợ đảm đang, một cậu con trai tám tuổi và một cô con gái vừa lên ba. Tôi cũng chia sẻ về gia đình mình, về chồng tôi – Tuấn – người đàn ông hiền lành luôn đặt gia đình lên trên hết. Cuộc trò chuyện tưởng chừng chỉ dừng lại ở đó, như một lời chào xã giao giữa hai người đã có lối đi riêng. Nhưng ánh mắt anh, trời ơi, ánh mắt ấy lại làm tôi chao đảo. Nó không còn là ánh mắt của một người đàn ông đã yên bề gia thất, mà là ánh mắt si tình, sâu thẳm, như thể mười lăm năm xa cách chưa từng tồn tại. Nó xuyên qua tôi, đánh thức những cảm xúc mà tôi tưởng đã chôn sâu dưới lớp bụi thời gian.

Tôi cố gắng tránh anh suốt buổi tiệc. Tôi ngồi cạnh những người bạn khác, cười nói thật to để át đi tiếng tim mình đập thình thịch mỗi khi anh vô tình lướt qua. Nhưng Nam dường như không chịu buông tha. Anh tìm cách bắt chuyện, lúc thì hỏi tôi về món ăn yêu thích ngày xưa, lúc thì kể lại một kỷ niệm cũ mà chỉ hai chúng tôi hiểu. Mỗi lần anh nhìn tôi, ánh mắt ấy lại như một sợi dây vô hình kéo tôi về quá khứ – những ngày chúng tôi nắm tay nhau dưới hàng cây phượng vĩ, những đêm anh thì thầm lời yêu thương bên tai tôi. Tôi biết mình phải giữ khoảng cách, phải bảo vệ gia đình nhỏ của mình, nhưng lý trí tôi dần trở nên mong manh.

Rượu được rót đầy ly, men say làm mờ đi ranh giới giữa đúng và sai. Khi buổi tiệc gần tàn, Nam khẽ chạm tay tôi, đưa tôi một ly nước, giọng trầm ấm: “Em vẫn đẹp như ngày ấy, Linh.” Lời nói ấy như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng tôi, làm mọi thứ gợn sóng. Tôi muốn đứng dậy, muốn chạy trốn, nhưng đôi chân tôi không nghe lời. Anh nhìn tôi, ánh mắt van nài, rồi thì thầm: “Anh chưa bao giờ quên em.” Câu nói ấy như mũi dao đâm thẳng vào tim tôi, vừa đau đớn vừa ngọt ngào. Tôi biết mình không được phép, tôi có chồng, anh có vợ, chúng tôi đều có những người đang chờ ở nhà. Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi đã để trái tim dẫn lối thay vì lý trí.

Chúng tôi rời buổi tiệc, không ai nói với ai câu nào, chỉ lặng lẽ bước ra con phố vắng. Gió đêm thổi qua, mang theo cái se lạnh của mùa thu, nhưng tôi lại thấy nóng ran trong người. Nam dừng lại, kéo tôi vào một góc khuất, ánh mắt anh cháy bỏng như muốn thiêu đốt tôi. “Anh không thể chịu nổi khi thấy em mà không được chạm vào,” anh nói, giọng run run. Tôi muốn đẩy anh ra, muốn hét lên rằng chúng ta không thể, nhưng đôi tay tôi lại bất động. Nụ hôn của anh đến như một cơn bão, mạnh mẽ, cuồng nhiệt, cuốn tôi vào vòng xoáy mà tôi không thể thoát ra. Tôi đáp lại, dù trong đầu tôi vang lên tiếng gào thét của lương tâm. Đêm ấy, trong căn phòng khách sạn xa lạ, tôi đã đi quá giới hạn – điều mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm.

Khi ánh sáng đầu ngày len qua rèm cửa, tôi tỉnh dậy trong vòng tay anh. Mùi hương quen thuộc của Nam quấn lấy tôi, nhưng thay vì cảm giác hạnh phúc, tôi chỉ thấy một nỗi hối hận ngập tràn. Anh vẫn ngủ, khuôn mặt bình yên như chưa từng làm gì sai, còn tôi thì run rẩy nhận ra mình vừa phản bội chồng, phản bội gia đình. Tôi vội vàng mặc quần áo, tay run run mở điện thoại. Màn hình sáng lên với hàng chục cuộc gọi nhỡ từ Tuấn, kèm theo tin nhắn cuối cùng: “Em đâu rồi? Con bé sốt cao cả đêm, anh không biết làm sao.” Nước mắt tôi rơi, từng giọt nóng hổi lăn dài trên má. Tôi đã làm gì thế này? Chỉ vì một phút yếu lòng, tôi đã đánh đổi tất cả.

Tôi lao ra khỏi phòng, lòng rối bời với ý nghĩ sẽ quỳ xin Tuấn tha thứ. Tôi sẽ nói rằng đó chỉ là sai lầm, rằng tôi vẫn yêu anh và các con hơn tất thảy. Nhưng vừa mở cửa, tôi chết lặng. Tuấn đứng đó, ngay trước mặt tôi, tay bế đứa con gái nhỏ đang khóc ngằn ngặt vì sốt. Đôi mắt anh đỏ hoe, tràn đầy đau đớn và thất vọng. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, rồi nhìn cánh cửa phòng khép hờ phía sau. Tôi quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi, lắp bắp: “Anh… anh ơi, em xin lỗi… em không cố ý…” Nhưng lời tôi chưa kịp dứt, một tiếng hét vang lên từ phía sau khiến tôi giật mình quay lại.

Một người phụ nữ lao ra từ góc khuất hành lang, khuôn mặt đẫm nước mắt, tay cầm điện thoại với bức ảnh chụp tôi và Nam đêm qua. “Cô ta là ai? Nói đi!” cô ấy gào lên, giọng lạc đi vì tức giận. Tôi nhận ra đó là vợ Nam – người mà tôi chưa từng gặp, nhưng giờ đây lại đứng trước mặt tôi như một cơn ác mộng. Nam bước ra từ phòng, mặt tái mét, cố gắng giải thích: “Hiền, anh… anh xin lỗi, chỉ là một phút say…” Nhưng cô ấy không nghe, lao đến tát anh một cái vang trời, rồi quay sang tôi, ánh mắt sắc lạnh: “Tôi sẽ khiến cô trả giá. Gia đình cô sẽ tan nát như cách cô phá hoại gia đình tôi!”

Tuấn vẫn đứng đó, không nói một lời. Anh đặt con bé xuống sàn, đôi tay run rẩy, rồi quay lưng bước đi. Tôi gào lên, gọi tên anh trong tuyệt vọng: “Tuấn, đừng đi! Em xin anh!” Nhưng anh không quay lại, chỉ để lại bóng lưng lạnh lẽo xa dần trong hành lang. Tiếng khóc của con gái tôi hòa cùng tiếng hét của vợ Nam, tạo thành một bản hòa tấu của đau khổ và tội lỗi. Tôi quỵ ngã, ôm mặt khóc nức nở, nhận ra mình không chỉ phá nát gia đình mình, mà còn kéo theo một gia đình khác vào vòng xoáy tan vỡ.

Đêm ấy, ánh mắt si tình của Nam đã đánh thức con quỷ trong tôi, và tôi đã tự tay hủy hoại tất cả những gì quý giá nhất. Giờ đây, tôi chỉ còn lại nỗi hối hận đắng cay, và một cái giá phải trả mà tôi không biết sẽ kéo dài đến bao giờ.

Related Posts

CHÍNH THỨC: Đã có lịch nghỉ hè của học sinh 63 tỉnh thành năm 2025, BẤT THƯỜNG khiến nhiều phụ huynh khóc vì 1 lý do

Đa số các địa phương tổ chức bế giảng năm học 2024 – 2025 trước ngày 31/5 và cho học sinh nghỉ hè bắt đầu từ 1/6….

Cô dâu Thu Sao chuẩn bị sẵn cho việc ‘đi xa’ ở tuổi 70

Sau 6 năm chung sống, tình cảm giữa chị Thu Sao 68 tuổi và chồng trẻ 32 tuổi ngày càng mặn nồng. Dù vậy, chị luôn chuẩn…

Mặc áo 100 triệu đi dạy, cô giáo bị phụ huynh báo cáo lên BGH, hôm sau sẵn sàng hẹn gặp riêng người ‘tố’ để đốp chát

Câu chuyện nhanh chóng thu hút sự chú ý mạnh mẽ từ cộng đồng mạng. Giới trẻ ngày nay, đặc biệt là các giáo viên mới ra…

1 đối tác tiếp tục bóc tr:ầ:n về thái độ của Chu Thanh Huyền

Vợ Quang Hải là một trong những nàng WAGs có sức ảnh hưởng lớn đến công chúng nhờ nhan sắc xinh đẹp và hoạt động kinh doanh nổi…

Vụ vợ đẹp tăng ca ở nhà nghỉ tại Thanh Hóa

Suốt 5 năm hôn nhân, chị L không hề chăm chút con cái, vun vén hạnh phúc gia đình. Lúc nào cũng sự nghiệp mà hoá ra…

Tất cả những trường hợp bắt buộc phải đổi biển số xe

Người dân có thể dễ dàng đổi bằng lái  xe ô tô bằng cách nộp hồ sơ trực tiếp hoặc nộp online. Bài viết này hướng dẫn thủ tục…