Tôi tên Hưng, 35 tuổi, làm kỹ sư xây dựng. Bảy năm trước, tôi ly hôn vợ cũ – Linh – sau một chuỗi mâu thuẫn không thể hàn gắn. Khi đó, cô ấy chỉ mới 25 tuổi, còn tôi thì luôn bận rộn với các công trình xa nhà, lạnh lùng, vô tâm… Và rồi, chính tôi là người chủ động ký đơn ly hôn. Linh không níu kéo. Cô lặng lẽ rời đi, như thể chưa từng tồn tại trong cuộc đời tôi.
Bẵng đi nhiều năm, tôi cũng từng có vài mối tình mới, nhưng chẳng ai khiến tôi rung động sâu sắc như Linh từng làm. Dù vậy, tôi vẫn nghĩ cô đã đi xa, có thể đang sống cuộc đời mới, hạnh phúc bên một người đàn ông khác.
Cho đến một ngày…
Tôi bước lên chuyến bay công tác từ Đà Nẵng về TP.HCM. Ghế tôi ngồi là 16B – sát cửa sổ. Khi hành khách bắt đầu ổn định chỗ, tôi nhìn theo quán tính… rồi chết sững.
Một người phụ nữ bước lên. Gương mặt ấy… dù có thay đổi đôi chút sau thời gian, tôi vẫn nhận ra ngay. Là Linh.
Điều khiến tôi không thể rời mắt – không phải chỉ là cô ấy – mà là hai đứa trẻ song sinh tầm 5-6 tuổi đang nắm tay cô. Một bé trai, một bé gái – cả hai đều có đôi mắt sâu và sống mũi cao giống hệt… tôi.
Tim tôi đập mạnh, tay run lên. Cô ấy cũng sững lại khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Tiếp viên hỏi:
– Chị đi cùng hai bé phải không ạ? Ghế 16C, D, E đây.
Cô gật đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi. Không một lời chào hỏi, không ánh mắt oán trách – chỉ là sự im lặng đầy ngột ngạt.
Tôi lấy hết can đảm, khẽ hỏi:
– Chúng… là con em?
Linh nhìn tôi, đôi mắt thoáng run:
– Ừ. Là con của em.
Tôi nghẹn lại:
– Cha… của tụi nhỏ… là ai?
Cô không trả lời thẳng. Chỉ quay sang nhìn hai đứa trẻ, đang tíu tít chơi món đồ nhỏ trên tay.
– Em từng định báo anh. Nhưng rồi nghĩ… anh đã chọn một cuộc sống khác, không cần em. Không cần tụi nhỏ. Em không muốn phá rối.
Tôi ngồi bất động, như vừa nhận một cú đánh vào tim. Bảy năm qua, có những thứ tôi bỏ lỡ… và giờ, tôi không biết liệu mình còn cơ hội để bù đắp hay không.
Máy bay cất cánh. Ngoài ô cửa, trời đầy mây. Nhưng trong lòng tôi, giông bão mới chỉ vừa bắt đầu.
Cú twist cuối:
Khi máy bay hạ cánh, một trong hai bé vô tình đánh rơi chiếc ảnh nhỏ trong balo. Tôi cúi xuống nhặt giúp. Là một bức ảnh chụp siêu âm – đề tên cha: Nguyễn Minh Hưng. Là tôi. Là sự thật chưa bao giờ được thừa nhận… cho đến hôm nay.