Tôi tên Hưng – năm nay đã ngoài bốn mươi. Nhiều năm qua, tôi sống trong một ngôi nhà rộng thênh thang, đầy đủ tiện nghi… nhưng lại lạnh lẽo đến mức không còn tiếng cười trẻ thơ nào vang vọng như trước.
Ngày xưa, tôi từng là người đàn ông hạnh phúc. Vợ tôi – Ly – là người phụ nữ hiền lành, đảm đang và luôn nhẫn nhịn. Cô ấy đã sinh cho tôi năm cô con gái – năm đóa hoa nhỏ đáng yêu, ngoan ngoãn, mỗi đứa đều là món quà mà ông trời ban tặng.
Cả xóm ai cũng ngưỡng mộ, gọi gia đình tôi là “nhà có năm công chúa”. Tiếng cười nói rộn ràng suốt từ sáng đến tối.
Nhưng tôi thì… chưa từng thực sự hài lòng.
Tôi luôn nghĩ: làm đàn ông, phải có con trai. Một người nối dõi. Một niềm tự hào. Một người sẽ mang họ mình đi tiếp.
Ban đầu, Ly không muốn. Cô ấy đã trải qua năm lần sinh nở, cơ thể yếu đi rõ rệt, mỗi lần vượt cạn đều mệt mỏi, hồi phục rất chậm. Cô ấy từng rơi nước mắt, nhẹ nhàng nói với tôi:
“Anh ơi, chúng ta đã có đủ đầy rồi…”
Nhưng tôi vẫn cố chấp. Tôi viện lý do: “Sinh thêm một lần nữa thôi, biết đâu lần này là con trai.” Mẹ tôi ủng hộ, họ hàng cũng nói vào. Ly im lặng. Và rồi… gật đầu.
Tôi không hay biết, cái gật đầu đó… là một lần đánh cược bằng cả mạng sống.
Tháng thứ tám, Ly bắt đầu mệt mỏi nhiều hơn. Mắt cô ấy trũng sâu, tay chân phù lên. Tôi đưa cô đến viện khi thấy cô lả đi trong bữa cơm chiều. Bác sĩ bảo cần theo dõi đặc biệt, tình hình không ổn.
Tôi lo lắng, nhưng vẫn giữ hy vọng. “Cố lên em, lần này là con trai mà… Anh sẽ bù đắp hết.”
Đêm đó, Ly được đưa vào phòng sinh. Tôi ngồi ngoài, ôm mặt cầu nguyện.
Hai tiếng sau, bác sĩ bước ra, giọng trầm lại:
“Chúng tôi xin chia buồn… Bé trai đã chào đời. Nhưng… sản phụ không qua khỏi.”
Tôi như sụp đổ.
Con trai tôi – bé Vỹ – chỉ sống được mười ngày trong lồng kính, rồi cũng lặng lẽ rời khỏi thế giới này vì biến chứng hô hấp. Cái tên tôi đặt cho thằng bé… chưa kịp khai sinh đã trở thành ký ức đau lòng.
Ngày tiễn vợ và con út, năm đứa con gái của tôi đứng xếp hàng bên di ảnh mẹ, mỗi đứa ôm lấy nhau, gương mặt ngây thơ nhuốm nỗi đau người lớn. Đứa lớn nhất – vừa tròn mười ba tuổi – nhìn tôi, nước mắt giàn giụa:
“Bố ơi… nếu không vì cố có em trai, thì mẹ có còn không?”
Tôi không dám trả lời.
Tôi từng có cả một khu vườn ngập tràn hạnh phúc. Nhưng vì chạy theo một điều không chắc thuộc về mình… tôi đã tự tay đánh mất tất cả.
Giờ đây, mỗi lần mở mắt, tôi lại thấy căn nhà vẫn đông người… nhưng thiếu vắng nhất chính là người tôi yêu thương nhất.
Giá như ngày đó, tôi biết đủ là hạnh phúc…