– “Mất rồi! Cái nhẫn vàng ba chỉ của tôi để trong hũ gạo, giờ không cánh mà bay!”
Tiếng bà Gái hét toáng cả nhà. Cả Tuấn và Hạnh vội chạy vào. Lục tung hết ngóc ngách bếp, chạn, gác xép… vẫn không thấy. Bà quay phắt sang Hạnh:
– “Chị là người nấu ăn, ra vào bếp nhiều nhất! Không chị thì ai?”
Hạnh sững người:
– “Con không lấy! Con chưa từng động vào!”
Tuấn im lặng hồi lâu, rồi quay sang vợ, giọng nặng trĩu:
– “Nếu em có lỡ… thì đưa lại cho mẹ đi, đừng để căng thẳng trong nhà…”
Câu nói ấy như giáng một nhát búa vào tim Hạnh. Người chồng cô yêu thương lại nghĩ cô là kẻ ăn cắp.
Đêm hôm đó, Hạnh thu dọn đồ đạc, ôm đứa con chưa tròn một tuổi, lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà từng gọi là “gia đình”.
Ba tháng sau.
Buổi chiều muộn, bà Gái ra vườn nhổ luống cà rốt cuối vụ. Khi bới đến gốc cuối cùng, bà giật mình khi thấy vật gì đó lấp lánh dưới đất.
Chiếc nhẫn vàng ba chỉ.
Nó mắc vào rễ cà rốt, vướng theo củ từ bao giờ. Mặt bà tái dại. Tay run run nhặt chiếc nhẫn lên, miệng lẩm bẩm không thành tiếng. Rồi bà ngồi thụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.
Tất cả những lời buộc tội, ánh nhìn nghi ngờ… đều sai. Sai trầm trọng.
Hôm sau, Hạnh quay về nhà lấy ít giấy tờ. Vừa bước vào sân, bà Gái đã lao ra, chìa chiếc nhẫn ra trước mặt, giọng nghẹn ngào:
– “Mẹ… mẹ xin lỗi con… Là mẹ sai…”
Tuấn đứng sau, gương mặt cúi gằm, không dám ngẩng lên nhìn vợ.
Hạnh không nói gì, chỉ nhìn cả hai bằng ánh mắt bình thản đến lạnh lẽo. Đứa con trên tay cô ngơ ngác quay đầu nhìn ông bà nội – nơi nó từng sống, từng được yêu thương.
Còn bà Gái, vẫn đứng đó, tay cầm nhẫn, nước mắt rơi từng giọt xuống nền sân. Bà hiểu, có những lỗi lầm… không bao giờ sửa lại được nữa.