×
×

L/én giữ lại chiếc áo hiệu của mẹ chồng đã m/ất để dùng, con dâu sống dở ch//ết dở

Mẹ chồng mất được hơn một tháng.

Căn nhà ba tầng vốn từng nhộn nhịp giờ lặng ngắt như tờ. Ngay cả chiếc ghế bành nơi bà từng ngồi cũng được phủ vải trắng, không ai dám đụng đến.

Trong di chúc, bà Hồng – mẹ chồng của Vy – không để lại tài sản gì lớn. Chỉ có mấy lời nhắn nhủ cho con cháu và vài món đồ cá nhân được yêu cầu giữ nguyên trong tủ kính phòng riêng.

Vy là con dâu thứ, từ lúc về làm dâu đến khi mẹ chồng mất, luôn kính trên nhường dưới. Nhưng trong lòng cô, có một điều luôn khiến cô day dứt: sự yêu thích âm thầm dành cho những chiếc áo bà Hồng hay mặc – sang trọng, nền nã, đúng kiểu quý phái cổ điển mà cô luôn ao ước.

Một tối, nhân lúc chồng đi công tác, Vy dọn lại tủ áo của mẹ chồng – định lau bụi và sắp lại cho gọn gàng. Khi mở ra, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc áo lụa màu ngọc trai, cổ thêu tay hoa sen tinh xảo, vẫn còn phảng phất mùi nước hoa mà bà Hồng hay dùng. Không hiểu vì sao, cô đưa tay cầm lên, rồi mặc thử.

Gương phản chiếu một hình ảnh khiến tim Vy nghẹn lại: cô như được “khoác lên thần thái” của bà – sang trọng, đĩnh đạc, khác hẳn vẻ xuề xòa thường ngày.

Cô biết mình không nên giữ nó lại. Nhưng cuối cùng, Vy gấp chiếc áo riêng ra, cho vào ngăn kéo riêng trong phòng mình. Cô tự nhủ: “Chỉ mặc thi thoảng thôi… mẹ chồng chắc cũng chẳng trách.”

Nhưng từ hôm đó, Vy bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ.

Đêm đầu tiên, cô mơ thấy mẹ chồng đứng nơi đầu giường, vẫn mặc chiếc áo lụa ấy, mặt không giận nhưng cũng chẳng vui. Bà nhìn cô rất lâu, rồi quay đi.

Đêm thứ hai, cô tỉnh giấc vì có tiếng ai đó cào nhẹ vào cửa tủ áo. Mở ra thì không có gì, nhưng mùi nước hoa của bà Hồng như vừa thoảng qua.

Đêm thứ ba, cô mơ thấy mình mặc chiếc áo ấy đi giữa sân nhà, xung quanh là tiếng xì xào:
– “Sao lại lấy đồ người đã khuất?”
– “Không phải của mình, mặc làm chi cho rước họa…”

Vy hoảng sợ tỉnh giấc, mồ hôi đẫm lưng. Chiếc áo vẫn gấp trong ngăn kéo, nhưng từ hôm đó trở đi, mỗi lần bước vào phòng, cô có cảm giác như ai đó đang theo dõi.

Cô bắt đầu mất ngủ. Gầy rộc đi. Gương mặt nhợt nhạt, mắt thâm quầng.

Chồng cô hỏi:
– “Em sao thế? Cứ như người mất hồn…”

Vy không dám nói thật. Cô âm thầm đem chiếc áo ra giặt, rồi bọc cẩn thận, mang trả lại đúng vị trí cũ trong tủ mẹ chồng. Cô chắp tay lạy trước bàn thờ bà, khấn khẽ:

– “Con xin lỗi… con biết mình sai rồi…”

Từ hôm đó, những giấc mơ biến mất. Nhưng Vy không bao giờ còn bước chân vào phòng bà Hồng một lần nào nữa.

Có những thứ không thuộc về mình, dù chỉ một lần chạm vào, cũng có thể để lại dư chấn trong lòng mãi mãi.
Chiếc áo chỉ là vật, nhưng lòng người – thì không ai mặc thử mà không để lại dấu vết…

Related Posts

Heo viêm nổi nốt vẫn được “đóng mộc” kiểm dịch: “Một bên sạch là đủ rồi?”

Ông N.L.C., viên chức Trạm Chăn nuôi, Thú y – Thủy sản huyện Phụng Hiệp, tỉnh Hậu Giang được xác định là người đóng dấu kiểm dịch…

Ăn ve sầu chiên “cho biết mùi”, nam thanh niên sốc phản vệ nặng, nhập viện trong nguy kịch

Trung tâm Y tế thị xã Quảng Yên (tỉnh Quảng Ninh) vừa tiếp nhận và cấp cứu kịp thời một trường hợp sốc phản vệ nghiêm trọng…

Làm việc giữa trời 42 độ, thợ xây bất tỉnh, co giật vì sốc nhiệt nặng, khi nhập viện đã trong tình trạng nguy kịch

Bệnh nhân T.V.T (42 tuổi, quê Bắc Ninh) là thợ xây, được chuyển đến Khoa Cấp cứu – Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới Trung ương (Hà Nội)…

Trứng gà non, chân gà không giấy tờ: Hơn 2 tấn thực phẩm bị thu giữ, tiêu hủy khẩn!

Trong các ngày 3 và 4/6/2025, Phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Quảng Ninh đã chủ trì, phối hợp với các lực lượng chức năng…

Căn phòng của Ninh Dương Lan Ngọc

Căn biệt thự 2 mặt tiền được “ngọc nữ” Ninh Dương Lan Ngọc chăm chút từng ly từng tý, mọi không gian đều toát lên vẻ sang…

Bộ Y tế đưa ra cả/nh b/áo: Chia buồn với những ai từng dùng sản phẩm do Ngân 98 qu/ảng cá/o

Cục An toàn thực phẩm (Bộ Y tế) vừa đưa ra khuyến cáo người dân không mua, không sử dụng một số sản phẩm giamcan từng được…