L/y h/ôn 3 năm, chồng cũ bỗng chuyển cho các con tôi 1 tỷ – Tôi tìm đến gặp thì b/àng h/oàng khi mở cửa phòng…
Tôi và Hoàng ly hôn cách đây 3 năm. Sau ly hôn, tôi nuôi hai con, còn anh gần như biến mất, chỉ gửi hỗ trợ mỗi tháng một ít, có tháng quên gửi. Tôi đã quen với cảnh làm mẹ đơn thân, tự lo toan mọi thứ, cũng thôi không trách móc anh nữa.
Vậy mà sáng hôm qua, ngân hàng báo tài khoản của con tôi nhận được 1 tỷ đồng. Người chuyển không ai khác chính là Hoàng. Tôi ngỡ ngàng đến mức đứng không vững. Một tỷ không phải số tiền nhỏ. Tôi gọi cho anh suốt nhưng không liên lạc được. Linh cảm có chuyện không hay, tôi vội gửi con sang bà ngoại, rồi bắt xe đến căn hộ anh đang thuê.
Tôi gõ cửa rất lâu nhưng không ai trả lời. Trong lòng bất an, tôi nhờ bảo vệ tòa nhà hỗ trợ mở cửa vì sợ anh gặp sự cố. Cửa vừa mở, mùi thuốc khử trùng sộc ra khiến tôi choáng váng. Căn phòng tối om, rèm cửa kéo kín mít. Tôi run rẩy bật đèn lên.
Trước mắt tôi là Hoàng, nằm bất động trên giường, toàn thân gầy rộc, đầu trọc lốc, da tái nhợt. Bên cạnh giường là thiết bị y tế đang phát ra tiếng kêu đều đặn. Tôi sững người, nước mắt tự dưng trào ra. Một y tá bước vào, thấy tôi thì khẽ gật đầu:
– Chị là người nhà anh Hoàng đúng không? Anh ấy dặn nếu có ai đến thì cho vào.
Tôi nghẹn giọng hỏi:
– Anh ấy… bị gì vậy?
– Anh ấy mắc bệnh nặng, giai đoạn cuối. Bệnh viện đã cho về gần một tuần rồi.
Tôi choáng váng, đôi chân mềm nhũn, phải vịn vào thành giường mới đứng vững. Hoàng khẽ mở mắt, nhìn tôi. Đôi mắt anh hõm sâu, chỉ còn lại xương và làn da xanh xao. Anh cười yếu ớt:
– Em… đến rồi…
Tôi bật khóc, cầm tay anh, hỏi dồn:
– Sao anh không nói cho em biết? Sao anh lại gửi 1 tỷ cho con? Anh định làm gì vậy hả?
Anh thở dốc, giọng đứt quãng:
– Anh… không còn nhiều thời gian nữa. Anh bán căn nhà ba mẹ anh để lại… gửi hết cho các con. Anh… không thể ở bên chăm sóc chúng… Anh… xin lỗi…
Tôi nức nở, nước mắt rơi ướt gối. Tôi từng giận anh vô trách nhiệm, bỏ mặc ba mẹ con tôi suốt những năm qua. Nhưng giờ đây, nhìn anh gầy rạc, hơi thở yếu ớt, tôi chỉ thấy đau lòng. Tôi hỏi:
– Anh đã sống thế nào suốt 3 năm qua?
Anh cười buồn:
– Anh… sống cũng không ra sống… Từ khi ly hôn, anh mới hiểu… không ai thương anh thật lòng bằng em… Nhưng lúc ấy… anh quá sĩ diện… Giờ thì… muộn rồi…
Tôi cúi đầu, nước mắt tuôn rơi, không kìm lại được. Tôi từng mong anh hối hận để có thể tha thứ. Nhưng giờ phút này, sự hối hận của anh chỉ còn là vô nghĩa khi thời gian không cho phép. Tôi nắm tay anh thật chặt, khẽ nói:
– Anh đừng sợ… Em và các con sẽ luôn nhớ về anh. Các con… sẽ tự hào vì có một người cha biết nhận lỗi và thương chúng đến phút cuối cùng…
Anh mỉm cười, khóe mắt ướt. Bàn tay gầy guộc siết nhẹ tay tôi rồi lơi dần. Tiếng máy bên cạnh chậm lại… Tôi gọi anh trong vô vọng nhưng mọi thứ đã muộn. Anh ra đi, nhẹ nhàng, không còn đau đớn, nhưng để lại trong tôi một vết thương không bao giờ lành.
Tôi đưa anh về quê, chôn cất cạnh nơi an nghỉ của ba mẹ anh theo di nguyện. Nhìn hai con quỳ bên nơi cha nằm, tôi chỉ biết siết chặt vai chúng. Dù anh rời đi khi tuổi đời còn trẻ, tôi tin anh đã thanh thản, vì đến cuối cùng, anh vẫn để lại cho con điều quý giá nhất – tình thương, dẫu muộn màng.