Chiếc nhẫn vàng ba chỉ của bà Gái đột ngột biến mất. Sau một hồi lật tung cả nhà, bà nghi ngay cho con dâu – Hạnh.
– “Không ai vào bếp ngoài mày. Không mày thì ai?”
Tuấn – chồng Hạnh – im lặng. Hạnh bật khóc:
– “Con không lấy!”
Bà Gái lạnh giọng:
– “Không lấy sao mất?”
Không ai tin cô. Không bằng chứng, không lời bênh vực, Hạnh lặng lẽ ôm đứa con sáu tháng tuổi rời khỏi nhà trong đêm mưa.
Ba tháng sau.
Bà Gái ra vườn nhổ cà rốt. Gốc cuối cùng… có gì đó cộm dưới lớp đất. Bới lên, bà chết lặng: Chiếc nhẫn vàng ba chỉ.
Nó vướng vào củ cà rốt từ lúc nào, nằm im suốt ba tháng.
Bà Gái quỵ xuống, ôm mặt khóc nức nở.
Cô con dâu mình từng đuổi đi trong nhục nhã… chưa từng làm gì sai.
Hôm đó, Hạnh quay lại lấy giấy tờ. Gặp bà Gái đứng đợi, tay run run chìa ra chiếc nhẫn, giọng lạc đi:
– “Má… má sai rồi…”
Đáp lại chỉ là ánh mắt lạnh nhạt. Đứa bé trong tay Hạnh khẽ quay đầu nhìn lại — còn bà Gái, lần đầu biết thế nào là ân hận nuốt không trôi.