×
×

Mẹ chồng thiên vị em dâu vì em ấy là tiểu thư nhà giàu, cho đến khi bà ố/m li/ệt giường, bà mới nhận ra…

Tôi là con dâu trưởng trong một gia đình khá giả. Lấy chồng năm 25 tuổi, tôi từ bỏ công việc kế toán ở thành phố, theo anh về quê chăm lo nhà cửa, cơm nước cho cả đại gia đình bốn thế hệ. Bố mẹ chồng vẫn còn khỏe, chồng tôi là con trai cả, và tôi thì luôn cố gắng làm tròn chữ “dâu hiền”.

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi em chồng lấy vợ. Em dâu mới – Ly – là con gái duy nhất của một ông chủ thầu nổi tiếng. Ngay từ lần đầu ra mắt, mẹ chồng đã gọi cô ấy là “tiểu thư quý tộc”.

Từ đó, nhà tôi giống như bị chia làm hai nửa: một bên là “con nhà quê mùa” như tôi – đảm đang, lam lũ nhưng chẳng ai để tâm. Một bên là “con dâu vàng” – ăn nói nhẹ nhàng, biết làm đỏm, và tuyệt nhiên… không bao giờ phải rửa bát.

Mỗi lần có khách đến nhà, mẹ chồng đều đon đả giới thiệu:
– “Con dâu út đó, xinh chưa? Con nhà danh giá, người có học!”

Còn tôi, bà chỉ bảo:
– “Chị cả thì quen việc, không nói nhiều!”

Tôi nhẫn nhịn. Ngay cả khi mâm cơm 6 món thì em dâu chỉ ngồi bấm điện thoại còn tôi hì hục nấu nướng – tôi vẫn im lặng.

Nhưng rồi… sóng gió ập đến.

Một buổi sáng sớm mùa đông, mẹ chồng tôi đột ngột ngã trong phòng tắm. Bác sĩ chẩn đoán bà bị tai biến, liệt nửa người, nói năng khó khăn.

Cả nhà náo loạn. Bố chồng đã mất sớm, ba người con thì đều bận bịu – còn ai ở lại chăm?

Em dâu lên tiếng trước:
– “Chị cả gần nhà hơn, lại không đi làm. Việc này chắc phải nhờ chị rồi…”

Mẹ chồng không nói gì. Nhưng ánh mắt bà liếc tôi lạnh lẽo như muốn nói: “Đó là bổn phận của chị.”

Tôi không nói gì. Tôi chỉ lặng lẽ dọn dẹp, lau người cho bà, xay cháo, đút từng thìa. Ban ngày chăm bà, ban đêm tôi ngồi cắt gạc, giặt khăn lau. Ba tháng trời như thế.

Một hôm, tôi mệt quá, ngủ gục cạnh giường mẹ.

Tôi tỉnh dậy vì cảm giác bàn tay khẽ khàng chạm lên tóc mình. Là mẹ chồng. Bà run rẩy lấy mảnh giấy, viết chậm từng chữ:

“Cảm ơn con. Mẹ sai rồi. Con mới là người con dâu thật sự.”

Tôi bật khóc.

Không cần lời khen, không cần đối xử công bằng – tôi chỉ cần một lần bà nhìn nhận tình cảm thật lòng.

Sau tai biến, mẹ dần hồi phục. Bà đổi tính đổi nết.

Bà bắt đầu gọi tôi là “con gái”, tự tay gắp thức ăn cho tôi trước cả bàn ăn đông đủ. Còn em dâu – dù vẫn được yêu quý – nhưng cũng bắt đầu biết phụ giúp bếp núc, chẳng còn chảnh như xưa.

Vì cuối cùng, người ở lại chăm mình khi yếu nhất… mới là người mình nên trân trọng nhất.

Related Posts

Cụ ông 82 tu;/ổi nuốt nước mắt gửi đơn kiện 3 người con ra tòa vì đòi lấy hết đất, đến gần phiên xử, ông cụ khỏe mạnh đ-ột ng-ột ra đi

Cụ Hòa – 82 tuổi, thân gầy còm nhưng đầu óc còn minh mẫn, một đời cày sâu cuốc bẫm dựng nên cơ ngơi hơn 600m² đất…

22 năm ở vậy nuôi con cho người yêu cũ – ngày tốt nghiệp, một cái quay lưng của con trai khiến người đàn ông bật khóc

  22 năm trước, giữa lúc cuộc đời anh đang rơi vào bế tắc sau cú sốc phá sản, Mai – người yêu cũ – đột ngột…

Cô đào vang bóng một thời giờ ở trong túp lều 10m2, nhiều ngày không có cơm ăn

Nghệ sĩ cải lương Ngọc Tâm Tâm – bạn diễn của NSƯT Kim Tử Long một thời giờ phải sống neo đơn một mình trong một túp…

Nguy cơ nhiễm đ-ộc chì từ bát đĩa sứ rẻ tiền

Một số lưu ý không sử dụng bát đĩa sứ: – Không sử dụng các loại bát đĩa sứ quá cũ, đã mòn men để đựng thức…

Thôi bỏ đi mà “làm người”, yến sào bổ chưa thấy đâu hóa ra toàn nhặt “rác” về ăn 

Hơn 10 nghìn đồng/ hũ yến sào: Các KOC quảng cáo công dụng thế nào? Vấn đề chất lượng sản phẩm ở livestream, link gắn giỏ hàng…

Khi biết tôi mang th:a:i, mẹ chồng tôi đã gọi điện và nói không ra gì

Nghe vậy, mẹ chồng lập tức mắng tôi là bất hiếu, rằng nhà này mất phúc nên mới không có người nối dõi hương khói. Tôi năm…