Tôi là con dâu trưởng trong một gia đình khá giả. Lấy chồng năm 25 tuổi, tôi từ bỏ công việc kế toán ở thành phố, theo anh về quê chăm lo nhà cửa, cơm nước cho cả đại gia đình bốn thế hệ. Bố mẹ chồng vẫn còn khỏe, chồng tôi là con trai cả, và tôi thì luôn cố gắng làm tròn chữ “dâu hiền”.
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi em chồng lấy vợ. Em dâu mới – Ly – là con gái duy nhất của một ông chủ thầu nổi tiếng. Ngay từ lần đầu ra mắt, mẹ chồng đã gọi cô ấy là “tiểu thư quý tộc”.
Từ đó, nhà tôi giống như bị chia làm hai nửa: một bên là “con nhà quê mùa” như tôi – đảm đang, lam lũ nhưng chẳng ai để tâm. Một bên là “con dâu vàng” – ăn nói nhẹ nhàng, biết làm đỏm, và tuyệt nhiên… không bao giờ phải rửa bát.
Mỗi lần có khách đến nhà, mẹ chồng đều đon đả giới thiệu:
– “Con dâu út đó, xinh chưa? Con nhà danh giá, người có học!”
Còn tôi, bà chỉ bảo:
– “Chị cả thì quen việc, không nói nhiều!”
Tôi nhẫn nhịn. Ngay cả khi mâm cơm 6 món thì em dâu chỉ ngồi bấm điện thoại còn tôi hì hục nấu nướng – tôi vẫn im lặng.
Nhưng rồi… sóng gió ập đến.
Một buổi sáng sớm mùa đông, mẹ chồng tôi đột ngột ngã trong phòng tắm. Bác sĩ chẩn đoán bà bị tai biến, liệt nửa người, nói năng khó khăn.
Cả nhà náo loạn. Bố chồng đã mất sớm, ba người con thì đều bận bịu – còn ai ở lại chăm?
Em dâu lên tiếng trước:
– “Chị cả gần nhà hơn, lại không đi làm. Việc này chắc phải nhờ chị rồi…”
Mẹ chồng không nói gì. Nhưng ánh mắt bà liếc tôi lạnh lẽo như muốn nói: “Đó là bổn phận của chị.”
Tôi không nói gì. Tôi chỉ lặng lẽ dọn dẹp, lau người cho bà, xay cháo, đút từng thìa. Ban ngày chăm bà, ban đêm tôi ngồi cắt gạc, giặt khăn lau. Ba tháng trời như thế.
Một hôm, tôi mệt quá, ngủ gục cạnh giường mẹ.
Tôi tỉnh dậy vì cảm giác bàn tay khẽ khàng chạm lên tóc mình. Là mẹ chồng. Bà run rẩy lấy mảnh giấy, viết chậm từng chữ:
“Cảm ơn con. Mẹ sai rồi. Con mới là người con dâu thật sự.”
Tôi bật khóc.
Không cần lời khen, không cần đối xử công bằng – tôi chỉ cần một lần bà nhìn nhận tình cảm thật lòng.
Sau tai biến, mẹ dần hồi phục. Bà đổi tính đổi nết.
Bà bắt đầu gọi tôi là “con gái”, tự tay gắp thức ăn cho tôi trước cả bàn ăn đông đủ. Còn em dâu – dù vẫn được yêu quý – nhưng cũng bắt đầu biết phụ giúp bếp núc, chẳng còn chảnh như xưa.
Vì cuối cùng, người ở lại chăm mình khi yếu nhất… mới là người mình nên trân trọng nhất.