Nay mình chứng kiến một chuyện mà nổi da gà luôn.
Trưa nắng, đường đông, một chiếc ô tô phanh gấp giữa ngã tư vì có bà cụ gánh rau bất ngờ băng qua. Gánh rau đổ nhào, rau củ văng tung tóe khắp mặt đường. Ai cũng bực. Có người còn la lớn.
Anh tài xế vội bước xuống, cúi nhặt từng bó rau giúp bà, liên tục xin lỗi. Nhưng điều lạ là khi vừa cúi gần lại, bà cụ nhìn chằm chằm vào ngực anh. Đôi mắt bà mở to, nước mắt rưng rưng.
Bà hỏi, giọng run:
– Cái… dây chuyền đó… con lấy ở đâu vậy?
Anh nhìn xuống sợi dây bạc cũ, đeo từ nhỏ, rồi nói:
– Mẹ con tặng lúc 5 tuổi, rồi mẹ mất tích. Con tên Huy.
Bà cụ oà khóc, ôm chầm lấy anh giữa phố đông:
– Con ơi… mẹ đây! Mẹ nhận ra sợi dây mẹ từng đeo cho con. Hôm ấy mẹ đi chợ… rồi không bao giờ về được nữa…
Bà kể, sau tai nạn, bà mất trí nhớ. Khi tỉnh lại thì không còn biết mình là ai, sống nhờ người ta, đến khi nhớ ra thì đã không còn dám quay về, sợ con không nhận ra mình nữa.
Còn anh – đứa bé năm xưa – lớn lên cùng bà nội, chỉ giữ đúng sợi dây bạc đó như thứ duy nhất còn lại của mẹ. Hôm nay gặp lại, nhờ một cú phanh xe và cái dây chuyền cũ kỹ bạc màu.
Phố vẫn đông, nhưng bỗng im ắng.
Có người quay mặt đi lén lau nước mắt.
Một bác xe ôm lẩm bẩm:
– Trời ơi… đúng là duyên trời định…
Cô nhân viên giao hàng đứng gần đó thì khựng lại, lùi một bước rồi lấy điện thoại ra, không phải để quay clip, mà để nhắn tin cho mẹ: “Chiều nay con về ăn cơm nha mẹ.”
Một bác lớn tuổi bước ra phụ nhặt rau, nói nhỏ với bà cụ:
– Của rơi gom lại được, người mất mà còn tìm ra nhau… là phúc lớn lắm đấy chị ạ.
Anh tài xế đỡ lấy gánh rau cho mẹ, nắm tay bà, rồi cả hai cứ thế đi chầm chậm về phía bên kia đường. Không ai ngăn. Không ai nói thêm gì nữa.
Chỉ có tiếng xe, tiếng gió, và một cảm giác rất lặng trong lòng mỗi người đứng đó.
Có những cuộc gặp tưởng như tình cờ, nhưng lại là phần thưởng của sự kiên nhẫn và tình yêu không bao giờ mất.
Gặp lại được người thương sau 30 năm… giữa đời này, còn điều gì quý hơn?