×

Người phụ nữ c//ứu bé trai dưới sông về nuôi, học hết đại học cậu bỗng bặt vô âm tín…

Người phụ nữ cứu bé trai dưới sông về nuôi, học hết đại học cậu bỗng bặt vô âm tín. 5 năm sau cậu trở thành tỷ phú liền đi xe sang về làng tìm ân nhân, vừa gặp bà đã thốt lên 1 câu khiến cả làng bật khóc…

Bà Sáu năm ấy đã ngoài 40, sống một mình trong căn nhà nhỏ bên bờ sông ở một ngôi làng nghèo miền Trung. Chồng bà mất sớm, con cái không có, bà quanh năm làm nghề chài lưới, sống qua ngày với những mẻ cá ít ỏi. Một buổi chiều mưa lớn, nước sông dâng cao, bà nghe tiếng kêu cứu yếu ớt từ xa. Chạy ra, bà thấy một bé trai chừng 7 tuổi đang chới với giữa dòng nước xiết, tay bám chặt vào một cành cây gãy. Không chút do dự, bà lao xuống sông, bất chấp dòng nước cuốn mạnh, kéo cậu bé vào bờ. Đứa trẻ ngất xỉu, lạnh cóng, nhưng vẫn còn thở.

Cậu bé tên là Phong, mồ côi cả cha lẫn mẹ sau một trận lũ trước đó. Không ai trong làng nhận nuôi vì nhà nào cũng khó khăn, bà Sáu quyết định giữ cậu lại. “Nó sống được là nhờ trời thương, tao không nuôi thì ai nuôi?” bà nói với hàng xóm. Từ đó, bà Sáu chăm sóc Phong như con ruột. Bà làm lụng vất vả hơn, chắt chiu từng đồng để cậu được đi học. Phong thông minh, chăm chỉ, luôn đứng đầu lớp, khiến bà tự hào dù cuộc sống hai người nghèo khó.

Năm Phong 18 tuổi, cậu đậu đại học ở thành phố lớn. Bà Sáu bán đi mảnh đất nhỏ – tài sản duy nhất của mình – để lo cho cậu học hành. Ngày tiễn Phong đi, bà dúi vào tay cậu ít tiền lẻ, dặn: “Học cho tốt, đừng phụ lòng tao.” Phong ôm bà, hứa sẽ về thăm thường xuyên. Những năm đầu, cậu vẫn viết thư, gọi điện, kể về cuộc sống nơi phố thị. Nhưng đến năm cuối đại học, Phong bỗng im bặt. Thư không gửi, điện thoại không liên lạc được. Bà Sáu lo lắng, nhờ người lên thành phố tìm, nhưng chỉ nhận được tin cậu đã rời ký túc xá sau khi tốt nghiệp. Bà buồn, nhưng tự nhủ: “Chắc nó bận lập nghiệp, rồi sẽ về.”

Năm năm trôi qua, bà Sáu giờ đã gần 60, sức khỏe yếu đi, sống lay lắt trong căn nhà cũ kỹ. Dân làng thương bà, nhưng cũng trách Phong bạc bẽo. “Nuôi nó lớn khôn, mà nó quên luôn ân nhân,” họ xì xào. Bà Sáu không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên sông, nhìn dòng nước chảy, nhớ những ngày hai mẹ con quây quần. Bà không oán trách, chỉ mong Phong sống tốt đâu đó.

Rồi một ngày, cả làng xôn xao khi một chiếc xe hơi sang trọng láng bóng chạy vào con đường đất nhỏ. Người bước xuống là một thanh niên cao lớn, mặc vest lịch lãm, đeo kính đen – không ai khác chính là Phong. Cậu giờ đã 27 tuổi, trông khác hẳn ngày xưa. Tin đồn lan nhanh: Phong giờ là tỷ phú trẻ, sở hữu một công ty công nghệ lớn ở nước ngoài, giàu có đến mức khó tin. Cậu đến thẳng nhà bà Sáu, lúc ấy bà đang ngồi vá lưới bên hiên. Thấy Phong, bà sững sờ, tay run run làm rơi chiếc kim.

Phong quỳ xuống trước mặt bà, giọng nghẹn ngào: “Mẹ Sáu, con về rồi đây.” Dân làng kéo đến vây quanh, tò mò muốn xem cậu sẽ nói gì. Phong đứng dậy, đỡ bà ngồi xuống ghế, rồi nhìn bà, mắt đỏ hoe. Cậu cởi áo vest, để lộ cánh tay trái đầy sẹo – dấu vết của một vụ tai nạn kinh hoàng. Rồi cậu nói lớn, giọng vang vọng: “Mẹ cứu con từ dòng sông, nuôi con thành người, mà con suýt không còn cơ hội báo đáp mẹ vì năm năm trước con đã chết hụt một lần.”

Cả làng lặng đi, rồi bật khóc. Phong kể, sau khi tốt nghiệp, cậu khởi nghiệp với một dự án lớn. Nhưng năm thứ hai, trên đường về thăm bà, cậu gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, hôn mê gần một năm. Khi tỉnh lại, cậu mất trí nhớ tạm thời, không nhớ quê hương, không nhớ bà Sáu. Hai năm tiếp theo, cậu chiến đấu với bệnh tật, dần lấy lại ký ức nhờ những giấc mơ về dòng sông và người phụ nữ từng cứu mình. Với ý chí mạnh mẽ, Phong vực dậy công ty, làm nên kỳ tích, trở thành tỷ phú chỉ trong thời gian ngắn. “Ngày con nhớ ra mẹ, con chỉ muốn sống sót để về đây,” cậu nói, ôm chặt bà Sáu.

Bà Sáu khóc nức nở, tay vuốt mái tóc Phong: “Mẹ tưởng con quên mẹ rồi, con ơi.” Phong lắc đầu: “Con sống được là nhờ mẹ. Năm năm qua không phải con vô tình, mà là con bất lực.” Cậu quay sang dân làng, tuyên bố: “Con sẽ xây một cây cầu qua sông để không đứa trẻ nào phải chết như con suýt chết ngày xưa, và một ngôi nhà mới cho mẹ Sáu. Đây là cách con trả ơn mẹ và quê hương.”

Dân làng vỡ òa cảm xúc. Người từng trách Phong giờ xấu hổ, người từng thương bà Sáu thì mừng cho bà. Phong đưa bà Sáu lên xe, chở bà đi thăm thành phố, nơi cậu đã thành công. Trên đường, bà nắm tay cậu, cười hiền: “Mẹ không cần nhà to, chỉ cần con bình an là đủ.” Phong gật đầu: “Từ nay con sẽ không rời mẹ nữa.”

Câu chuyện lan khắp vùng, trở thành niềm tự hào của làng. Phong không chỉ là tỷ phú, mà còn là biểu tượng của lòng biết ơn. Còn bà Sáu, từ một người phụ nữ nghèo khó, giờ được sống trong tình yêu thương của cậu con trai mà bà từng cứu từ dòng sông năm nào.

Related Posts

Mẹ chồng ngh//èo bị con dâu ép ra khỏi nhà, sau 9 năm bặt vô âm tín, con dâu sữ/ng s/ờ khi biết khối tài sản bà đang có

Ở làng quê yên bình thuộc xã Tân Phú, cậu con trai tên Hùng vốn nổi tiếng là người nhu nhược, sống dưới sự chi phối của…

Tôi định công khai bằng chứng vợ ngo/ại tì//nh thì bỗng nhận được tin độ;;ng tr/ời

Hùng, một giám đốc giàu có, luôn tự hào về cuộc sống hoàn hảo của mình: sự nghiệp thành công, một người vợ xinh đẹp tên Lan,…

Chồng làm công chức lương bằng 1/3 lương tôi làm ở KCN, nhưng tôi vẫn đi xe máy đi làm còn nhường anh ô tô

Tôi tên là Hạnh, 32 tuổi, làm công nhân tại một khu công nghiệp cách nhà 50km. Công việc của tôi vất vả nhưng thu nhập ổn…

Tôi quyết định tìm hiểu xem tại sao bà lại sống kh;;ổ s:ở thế, trong khi lương hưu cao ngất ngưởng.

Tôi và mẹ chồng chưa bao giờ thực sự hòa hợp. Bà là người kiệm lời, sống khép kín, lúc nào cũng mặc những chiếc áo phông…

TikToker Sư Tử Ăn Chay tiếp tục lên tiếng về vụ kẹo Kera

TikToker Sư Tử Ăn Chay vừa chia sẻ video trên mạng xã hội và khẳng định anh không phải người hùng, đồng thời lên tiếng xin lỗi…

SỰ THẬT về mối qu;a;n h;ệ giữa Hoa hậu Thùy Tiên và Lê Thành Công – người vừa bị b:ớ cùng Quang Linh

Danh tính của người này khiến không ít cộng đồng mạng tò mò bởi anh luôn xuất hiện trong các bức ảnh cùng team Quang Linh Vlogs…