Mười năm sau ngày tốt nghiệp, lớp 12A tổ chức họp lớp tại một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố. Ai nấy đều hào hứng, ăn mặc bảnh bao, mong gặp lại những gương mặt thân quen của thời học trò. Trong số đó, nổi bật nhất là Thảo – cô gái từng được mệnh danh là hoa khôi của lớp, luôn đi cạnh những chàng trai nổi bật. Còn bên kia phòng, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen, gương mặt điềm tĩnh bước vào. Đó là Dũng – người từng học không nổi bật, sống lặng lẽ và là người yêu cũ của Thảo năm lớp 11.
Thấy Dũng, Thảo nhíu mày, rồi cười nửa miệng:
– Ủa Dũng, không ngờ cậu vẫn sống ở thành phố này đấy. Vẫn đi xe số à? Lúc nào cũng giản dị nhỉ.
Một vài người nghe vậy khúc khích cười. Dũng chỉ gật đầu, không nói gì. Anh ngồi một góc, không khoe khoang, không phô trương.
Thảo tiếp tục đắc ý khoe chồng sắp cưới là giám đốc kinh doanh, còn cô làm trưởng phòng PR. Cô cũng không quên kể lể việc đã chia tay Dũng vì “anh ấy không có chí tiến thủ”, và “yêu mà không lo nổi bữa ăn ngon thì thôi khỏi”.
Bữa tiệc đến đoạn cao trào khi lớp trưởng đứng dậy mời một “vị khách đặc biệt” – người tài trợ chính cho buổi họp lớp lần này: Chủ tịch tập đoàn Hưng Long – tập đoàn bất động sản lớn ở miền Bắc. Mọi người đổ dồn ánh mắt về cửa. Dũng đứng dậy.
– Là… là cậu?
Không tin vào mắt mình, Thảo lắp bắp khi thấy Dũng bước lên sân khấu, nhận bó hoa từ lớp trưởng. Mọi người vỗ tay vang dội, bàn tán xôn xao. Dũng cười nhẹ:
– Cảm ơn các bạn. Mười năm rồi, tôi vẫn là Dũng của ngày xưa thôi. Chỉ khác là giờ tôi có cơ hội làm điều mình từng mơ ước. Và buổi họp lớp hôm nay là món quà tôi muốn gửi đến cả lớp – nơi đã cho tôi những ký ức đẹp.
Không khí như đông cứng lại. Thảo đỏ bừng mặt, đứng chết trân. Nhưng cú sốc chưa dừng lại ở đó.
Bên ngoài, một người đàn ông trung niên dáng gầy, mặc áo xe ôm công nghệ đi vào, tay cầm túi giấy. Ông nhìn quanh, ánh mắt dừng lại nơi Thảo:
– Thảo, con quên mang thuốc cho bố. Bố xin nghỉ vài cuốc để mang tới đây.
Không ai khác, đó chính là bố Thảo – bác Hòa, người từng làm nghề thợ hồ, giờ chạy xe ôm công nghệ để sống qua ngày. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai bố con. Không khí im lặng đến khó xử.
Dũng tiến lại, đỡ lấy túi thuốc từ tay ông Hòa, khẽ cúi đầu:
– Cháu chào bác. Bác vẫn khỏe chứ ạ? Trước đây, bác từng cho cháu bát cơm lúc đi học thêm về trễ, cháu không quên đâu.
Ông Hòa gật gật, xúc động. Thảo cúi gằm mặt, nước mắt bắt đầu rơi. Cô chưa từng nghĩ, người đàn ông bị mình chê nghèo ngày ấy lại trở thành người thành công nhất lớp, còn cô, dù mặc đẹp, đi xe sang, vẫn chẳng giấu nổi hoàn cảnh thật.
Dũng quay đi, không trách móc, chỉ để lại một câu:
– Giàu – nghèo, không nằm ở túi tiền, mà nằm ở cách người ta sống. Tôi cảm ơn vì năm đó cô đã rời đi. Nhờ vậy tôi mới trưởng thành được như hôm nay.
Và anh bước ra, để lại phía sau cả một lớp học đang im lặng. Còn Thảo, lần đầu tiên trong đời, cô hiểu cảm giác… mất mát thứ quý giá nhất không phải là vật chất, mà là một người đàn ông biết ơn và biết trân trọng.