Linh là một cô gái Việt Nam xinh đẹp, sinh ra trong một gia đình nghèo ở vùng quê miền Trung. Cuộc sống của cô từ nhỏ đã gắn liền với những ngày lam lũ trên đồng ruộng, nơi mẹ cô tần tảo nuôi ba chị em khôn lớn sau khi bố qua đời vì bạo bệnh. Ở tuổi 22, Linh mang trong mình ước mơ đổi đời, không chỉ cho bản thân mà còn cho gia đình. Một ngày nọ, qua sự giới thiệu của một người quen, cô được liên lạc với một công ty môi giới hôn nhân quốc tế. Họ nói rằng có một người đàn ông Hàn Quốc giàu có, đứng tuổi, đang tìm vợ Việt Nam. Linh không suy nghĩ nhiều, cô gật đầu đồng ý gặp mặt qua video.
Người đàn ông ấy tên là Kim Sang-ho, 58 tuổi, hơn tuổi bố Linh lúc còn sống. Ông ta có khuôn mặt phúc hậu, giọng nói trầm ấm và luôn nở nụ cười hiền lành trên màn hình. Sang-ho kể rằng ông là chủ một chuỗi cửa hàng thực phẩm ở Seoul, đã ly hôn nhiều năm và giờ muốn tìm một người bạn đời dịu dàng, chăm chỉ từ Việt Nam. Ông hứa sẽ cho Linh một cuộc sống sung túc, không phải lo lắng về tiền bạc. Linh bị cuốn hút bởi lời đường mật ấy. Gia đình cô dù ái ngại về khoảng cách tuổi tác, nhưng thấy số tiền sính lễ hậu hĩnh mà Sang-ho gửi đến – đủ để trả hết nợ và xây lại ngôi nhà dột nát – cũng đành gật đầu.
Đám cưới diễn ra chóng vánh tại Việt Nam. Sang-ho bay sang, diện vest bảnh bao, tặng Linh một chiếc nhẫn vàng lấp lánh và hứa sẽ đưa cô sang Hàn Quốc ngay sau khi hoàn tất thủ tục visa. Linh ngập tràn hạnh phúc. Cô mơ về những ngày được sống trong căn hộ sang trọng, mặc váy đẹp, và gửi tiền về cho mẹ. Ngày lên máy bay, cô ôm mẹ khóc nức nở, nhưng trong lòng lại rạo rực hy vọng về một tương lai tươi sáng.
Những ngày đầu ở Seoul, mọi thứ đúng như Linh tưởng tượng. Sang-ho đưa cô đi mua sắm, dẫn cô đến những nhà hàng sang trọng, và chụp ảnh cùng cô trước những địa điểm nổi tiếng. Cô được ở trong một căn hộ rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, điều mà cô chưa từng dám mơ tới khi còn ở quê nhà. Sang-ho đối xử với cô dịu dàng, gọi cô là “em yêu” bằng thứ tiếng Việt ngọng nghịu mà ông học được. Linh cảm thấy mình như nàng Lọ Lem trong cổ tích, được ông chồng giàu có nâng niu. Cô gọi điện về khoe với mẹ, giọng đầy tự hào.
Nhưng hạnh phúc ấy chẳng kéo dài. Sau vài tháng, Sang-ho bắt đầu bộc lộ con người thật. Ông ta không còn dịu dàng như trước, mà thay vào đó là sự kiểm soát gắt gao. Ông cấm Linh ra ngoài một mình, tịch thu điện thoại của cô với lý do “em không cần liên lạc với ai ngoài anh”. Linh bị ép ở nhà làm nội trợ suốt ngày, từ nấu ăn, giặt giũ đến dọn dẹp, trong khi Sang-ho đi làm hoặc tụ tập với bạn bè. Những lúc ông say xỉn trở về, ông thường quát tháo, thậm chí đập phá đồ đạc nếu Linh làm sai ý. Cô bắt đầu nhận ra rằng mình không phải là vợ, mà giống như một người giúp việc không lương.
Điều tồi tệ hơn cả là sự cô lập. Linh không biết tiếng Hàn, không có bạn bè, không ai để chia sẻ. Sang-ho không cho cô đi học ngôn ngữ, nói rằng “em chỉ cần biết nghe lời anh là đủ”. Cô sống trong căn hộ sang trọng như một cái lồng vàng, bị giam cầm cả về thể xác lẫn tinh thần. Những lúc cố gắng phản kháng, Sang-ho không ngần ngại giơ tay đánh cô. Ông ta nói: “Tôi đã bỏ tiền ra mua cô về, cô phải biết điều mà sống.” Linh đau đớn nhận ra rằng mình không khác gì một món hàng được định giá bằng tiền sính lễ.
Cô nhớ nhà da diết, nhớ mẹ, nhớ những ngày dù nghèo khó nhưng được tự do. Nhưng mỗi lần gọi về, cô chỉ dám nói vài câu ngắn ngủi, vì sợ Sang-ho nghe thấy. Mẹ cô ở quê vẫn nghĩ con gái mình đang sống hạnh phúc, sung sướng bên chồng giàu, nên Linh không dám kể sự thật. Cô sợ mẹ buồn, sợ gia đình thất vọng vì đã đặt kỳ vọng quá lớn vào cuộc hôn nhân này.
Một đêm đông lạnh giá, khi Sang-ho lại say xỉn và đánh cô vì món kimchi không vừa miệng, Linh quyết định phải làm gì đó. Cô lén lấy lại điện thoại khi ông ta ngủ say, nhắn tin cầu cứu một người bạn Việt Nam cũng lấy chồng Hàn Quốc mà cô quen qua mạng trước đây. Người bạn ấy khuyên cô tìm đến một tổ chức hỗ trợ phụ nữ nhập cư bị bạo hành. Dù sợ hãi, Linh vẫn âm thầm thu thập bằng chứng: những vết bầm trên người, những đoạn ghi âm tiếng Sang-ho chửi bới. Cô biết rằng nếu không hành động, cuộc sống này sẽ mãi là địa ngục.
Ngày cô trốn khỏi nhà, trời mưa tầm tã. Linh chỉ mang theo vài bộ quần áo và chút tiền lẻ mà cô giấu được. Với sự giúp đỡ của tổ chức, cô được đưa đến một nơi trú ẩn an toàn. Tại đó, cô gặp những người phụ nữ khác có hoàn cảnh tương tự, những câu chuyện đau lòng về giấc mơ đổi đời tan vỡ. Họ động viên nhau, cùng học tiếng Hàn, tìm cách đứng lên từ đống tro tàn của cuộc đời.
Nhưng hành trình ấy không dễ dàng. Sang-ho tìm cách liên lạc, đe dọa sẽ kiện cô vì “bỏ trốn”, thậm chí đòi lại số tiền sính lễ từ gia đình cô ở Việt Nam. Linh sống trong lo sợ, nhưng cô không còn muốn quay lại. Cô bắt đầu làm việc bán thời gian tại một nhà hàng Việt Nam, kiếm tiền để tự lo cho bản thân và gửi về giúp mẹ. Dù cuộc sống vẫn khó khăn, cô cảm thấy nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi gã chồng tàn nhẫn.
Nhiều năm sau, Linh trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, tự lập. Cô không còn là cô gái ngây thơ mơ mộng ngày nào. Nhìn lại, cô nhận ra rằng hạnh phúc không nằm ở tiền bạc hay những lời hứa hẹn viển vông, mà ở sự tự do và lòng tự trọng. Cuộc hôn nhân với Sang-ho là một vết sẹo lớn trong đời cô, nhưng cũng là bài học đắt giá dạy cô cách trân quý chính mình.
Ở quê nhà, mẹ Linh vẫn giữ những tấm ảnh cưới của cô, không biết rằng đằng sau nụ cười rạng rỡ ấy là một câu chuyện đau lòng. Linh không trách mẹ, cũng không trách số phận. Cô chỉ mong một ngày nào đó, những cô gái như cô sẽ không phải đánh đổi cả cuộc đời để chạy theo giấc mơ phù du.